Bên tai nàng bỗng nhiên vang lên một tiếng dò hỏi: "Tiểu thư, người đang nhìn Tạ công tử sao?"
Tang Yểu lập tức tỉnh táo lại, nàng ngồi ngay ngắn sau đó nhanh chóng kéo rèm cửa xuống, cảnh giác nói: "Tạ Uẩn ở bên ngoài à?"
Không có khả năng, hắn căn bản không có ở đó.
Chẳng lẽ là nàng không nhìn thấy sao?
Xong đời, Tạ Uẩn sẽ không cho rằng bản thân nàng đi một chuyến rất xa đến đây là cố ý đi gặp hắn đâu nhỉ?
Nam nhân thúi kia rất thích nghĩ nhiều!
Tiếp theo nàng lại bổ sung: "Ta đương nhiên không gặp hắn, ta nhìn hắn làm cái gì, ta chỉ trùng hợp nhìn về phía cửa lớn nhà hắn mà thôi."
Nhiên Đông nhìn Tang Yểu có phản ứng quá mức kia, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái, nàng ấy bổ sung nói: "Tiểu thư, người mà nô tỳ đang nói là Tam công tử Tạ gia bây giờ đang đứng trước cửa kia."
"Không phải Tạ đại nhân."
Bầu không khí hơi im lặng, Tang Yểu ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nhiên Đông thì mở rèm cửa ra một lần nữa với vẻ mặt không hề thay đổi, nàng bình tĩnh giải thích nói: "Người họ Tạ ta biết chỉ có một mình Tạ Uẩn, ta cho rằng ngươi đang nói đến hắn."
"Ta đã nói là ta không nhìn thấy hắn."
Nhiên Đông không hề nói chuyện, Tang Yểu lại lúng túng nói: "Ta cũng không cố tình chú ý đến hắn, nhưng……"
Nàng vắt hết đầu óc suy nghĩ nên giải thích như thế nào, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì kỳ quái. Nàng đã đi tới trước cửa nhà của Tạ Uẩn thì nhớ tới hắn không phải là chuyện rất bình thường sao? Lại nói nàng thật sự chỉ quen biết một người họ Tạ, tại sao lại có cảm giác không thể giải thích rõ ràng được.
Nhiên Đông lại bật cười, hiểu rõ nói: "Tiểu thư không cần hoảng loạn, Tạ đại nhân phong thái trác tuyệt, ngài để ý đến ngài ấy là chuyện rất bình thường trên đời."
Tạ Uẩn hầu như là tình lang của tất cả thiếu nữ trong kinh thành, nhưng ngoại trừ Lý Dao Các ra thì không có bất kỳ người nào dám bày tỏ tình yêu với hắn. Chỉ vì mọi người đều không hẹn mà cùng cho rằng người ở trên đám mây giống như hắn thì chỉ có thể nhìn xem từ phía xa.
Cho nên tiểu thư chú ý hắn, thật sự là rất bình thường.
Tang Yểu nói: "Ta đâu có hoảng loạn……"
Nàng vẫy tay, đột nhiên cảm thấy rối rắm về chuyện này thật sự không có ý nghĩa nên nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, cũng nhìn lâu lắm ——"
"Tiểu thư!"
Tang Yểu: "A?"
"Người nhìn xen…… Tạ đại nhân thật sự tới rồi!"
Tang Yểu nghe tiếng nhìn qua, trước cửa đỏ cao lớn có một nam nhân quen thuộc đi xuống từ trên xe ngựa và Tịnh Liễm đang đi theo phía sau hắn.
Có một nam nhân lạ mặt đang đứng trước mặt Tạ Uẩn, đang chờ hắn ở trước cửa. Người này chắc là Tạ công tử trong miệng của Nhiên Đông.
Bọn họ cách nhau chỉ có một con đường hẹp, cho nên xe ngựa của Tang Yểu có thể được gọi là nổi bật, giờ phút này rèm cửa lại được vén lên. Đúng lúc Tang Yểu đang ngồi bên trong đó, Tạ Uẩn chỉ cần dùng khóe mắt nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy nàng.
"……"
Chuyện nàng lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Cả người của Tang Yểu cứng đờ, nàng liều mạng kiềm chế cảm xúc muốn kéo rèm lên của bản thân.
Trong giọng điệu của Nhiên Đông không hề có bất kỳ vẻ phấn khích nói: "Tiểu thư, tại sao người không nhìn xem thử?" Nàng dừng một chút lại cảm thán nói: "Tạ đại nhân nhìn còn đẹp trai hơn so với trong lời đồn."
Nhưng lúc này nói thẳng ra thì giống như nàng đang chột dạ.
Nhiên Đông nói: "Tiểu thư tiểu thư, người không xem sao? Tiểu thư, người có phải căng thẳng quá rồi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!