Trong xe ngựa cũng không tính là rộng, Lục Đình ngồi ở bên trong với tư thái nhàn nhã. Hắn mặc bộ y phục bằng gấm màu trắng, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười nhẹ, giống như một công tử tuấn tú, không vướng bụi trần.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng không lâu trước đó, khuôn mặt này còn tràn đẩy vẻ chế nhạo và khinh bỉ.
Hắn cả gan làm loạn, làm lơ kỷ cương, trước mặt cung nữ và thái giám bắt Thái Tử đương triều quỳ xuống xin lỗi một nô tài.
Sự âm trầm và cường thế của hắn đã khắc sâu vào ấn tượng của Tang Yểu. Cho nên hiện tại, Tang Yểu không thể coi hắn chỉ là một hoàng tử nho nhã, lễ độ nữa.
Trong lòng nàng giống như có một sợi dây đàn đột nhiên bị căng đứt, hoảng sợ lan tràn, động tác của Tang Yểu chậm lại.
Nhưng nàng biết mình không thể biểu hiện ra không đúng. Nàng chỉ có thể đè nén sợ hãi, cố gắng nở ra một nụ cười, kinh ngạc nói: Điện hạ?
Ý cười trên mặt Lục Đình không giảm, hỏi:
"Sao Tang tiểu thư lại không tiến vào?"
Tang Yểu vẫn ở ngoài màn xe. Nàng hơi cong eo, động tác có chút cứng ngắc.
Nàng không muốn đi vào. Nàng nhìn thấy gương mặt của Lục Đình thì chỉ muốn rời đi.
Nhưng nàng đã dẫm chân lên trước cửa xe. Nếu hiện tại không đi vào thì chính là một sự sỉ nhục với Lục Đình.
Lục Đình chính là người mà ngay cả Thái Tử cũng không để vào mắt, càng đừng nói đến một tiểu nữ tử như nàng.
Hiện giờ nàng tiến không được, lùi cũng không xong.
Nam nhân nhìn chằm chằm vào nàng, vẫn chưa thúc giục nhưng lại vô cùng có cảm giác áp bách.
Cuối cùng, thân thể cứng ngắc của Tang Yểu vẫn chậm rãi đi vào, yên lặng ngồi ở một chỗ cách Lục Đình xa nhất.
Màn xe buông xuống, hai người nhìn nhau.
Không gian vốn dĩ nhỏ hẹp đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Tang Yểu cẩn thận mở miệng:
"Điện hạ có chuyện gì sao?"
Khóe môi Lục Đình cong lên, ánh mắt lặng lẽ quét qua mỹ nhân trước mặt.
Da thịt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng quyến rũ. Mặc dù được tầng tầng lớp lớp lụa mỏng bao vây vẫn có thể nhìn thấy dáng người đẫy đà, yểu điệu. Chiếc cổ trắng nõn lộ ra, làn da trắng nõn đến xương quai xanh được y phục che đậy.
Nàng không nên ngồi ở đây.
Nàng nên bị nam nhân đè ở trên giường, bóp lấy chiếc cổ nhỏ bé, yếu ớt kia chiếm làm của riêng.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ rõ ràng co quắp khẩn trương. Nàng tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư không cần khẩn trương."
Ánh mắt lướt qua ngón tay nàng, lại nói:
"Khối Xích Ngọc kia, tiểu thư còn thích không?"
Tang Yểu nghe vậy mở bàn tay ra, những tua rua màu đỏ treo trên Xích Ngọc lặng lẽ đung đưa.
Giống hệt với những gì Lục Đình nhìn thấy ở chỗ Tạ Uẩn lúc nãy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!