Hoàng cung thật sự quá lớn, Tang Yểu chọn địa phương ít người, lang thang không có mục đích.
Không bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy vài tiếng nói chuyện truyền đến cách đó không xa.
Nàng dừng chân lại, thấp thoáng dưới những chiếc lá, nàng nhìn thấy thân ảnh một đám người. Trong đó, có một Ngũ điện hạ Lục Đình vừa rồi ở trên dài cao, còn có Thái Tử Lục Lệ.
Tỉnh cảnh có chút căng thẳng.
Lục Đình đứng chắp tay sau lưng, sắc mặt không vui. Đứng bên cạnh hắn là một lão thái giám, còn có một đám thái giám và cung nữ đứng hầu ở một bên.
Mà Thái Tử Lục Lệ đang đứng ở trước mặt Lục Đình, thắt lưng cực kỳ thấp, bải vai hơi run run, run giọng nói: "Cô…… Không phải Cô cố ý. Hoàng đệ, ngươi bớt giận. Cô gọi thái y tới đây chữa trị cho Tôn công công."
Thái Tử một quốc gia thế nhưng lại hèn mọn với một hoàng tử như vậy. Thật sự không thể tưởng tượng được.
Tang Yểu ngừng thở, trực giác bảo nàng đây không phải việc nàng có thể nhìn.
Trên mặt Lục Đình tràn đầy địch ý, nói: "Trị cái gì mà trị! Ai cho ngươi đâm hắn?"
Lục Lệ càng cúi người thấp hơn. Hắn liên tục xin lỗi, thậm chí còn kéo ống tay áo Lục Đình.
Lục Đình vung tay, Lục Lệ thiếu chút nữa ngã xuống đất.
"Hoàng đệ, vậy ngươi…… Ngươi nói Cô nên làm như thế nào?"
Lục Đình nhìn thoáng Lục Lệ từ trên cao xuống, chậm rãi ra lệnh, nói: "Như vậy đi. Ngươi quỳ xuống xin lỗi hắn."
Tang Yểu trừng lớn đôi mắt.
…… Hắn làm sao dám?
Kia chính là Thái Tử. Điều này đã không thể dùng từ nhục nhã để hình dung. Hắn căn bản không coi Lục Lệ là người.
Huống hồ bảo Thái Tử quỳ xuống với một thái giám? Thể thống ở đâu, uy nghiêm hoàng thất để chỗ nào?
Mà càng làm cho nàng không tưởng tượng được chính là. Sau khi Lục Đình nói xong, vậy mà Lục Lệ thật sự quỳ phịch xuống một tiếng, không do dự chút nào.
"Tôn công công! Cô không phải cố ý……"
Tang Yểu đưa tay lên bịt chặt miệng, sợ bản thân kêu ra tiếng. Chuyện này thật sự quá mức kinh khủng.
Mà đúng lúc này, nàng phát hiện Lục Lệ đang quỳ với vẻ mặt kinh hoảng tựa hồ nhìn nàng một cái.
Chờ nàng nhìn lại, Lục Lệ đã thu hồi ánh mắt. Phảng phất cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác nhưng vẫn làm Tang Yểu gần như hồn lìa khỏi xác.
Lục Đình nhìn lướt qua. Hình như là cảm thấy không kiên nhẫn, bước chân ra, nói: "Thôi, đứng lên đi. Ta còn có việc."
Trong lòng Tang Yểu căng thẳng, vội vàng xoay người. Nàng nhất định phải tìm một chỗ trốn.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, thấy có một cung điện duy nhất cách đó không xa.
Mà giờ phút này, trong phòng yên tĩnh. Tạ Uẩn đang ngồi trên một chiếc ghế tròn. Ánh sáng và bóng tối từ chiếc cửa sổ gỗ chiếu xuống khuôn mặt tinh xảo của nam nhân.
Tịnh Liễm nhẹ giọng nói: "Công tử, tiết mục Ngũ điện hạ mời ngài đến xem đã kết thúc."
Mời Tạ Uẩn tới đây gặp mặt chính là thiệp mời của Lục Đình. Mà sau khi Tạ Uẩn đi vào, Lục Đình lại chưa đến như đã hẹn.
Hắn ở cách đó không xa bị Thái Tử "Trì hoãn".
Mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều được người trong phòng nghe rõ ràng. Trữ quân một nước lại nghe lời hắn răm rắp, thậm chí không hề có tôn nghiêm, quỳ xuống xin lỗi với một thái giám.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!