"Lương Bồi Chi! Đứng dậy!" Ta quay đầu quát lớn, "Nói cho các ngươi biết! Ngoan ngoãn thả bọn ta đi, rồi cứu Lương lão phu nhân, đưa bà ấy về Thanh Châu thành an toàn. Nếu không, ta sẽ lấy đầu Trưởng Công chúa của các ngươi!"
Trước khi đến đây ta đã chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, dẫn theo Trưởng Công chúa g.i.ế. c ra ngoài, không thì về Thanh Châu thành cùng cha ta làm thảo khấu. Lưu Đầu Trọc sớm đã nói ta thông minh tài năng, là người có tiềm năng để làm thổ phỉ.
Vinh An Quận chúa nước mắt như mưa, khóc ròng nói: "Lương Bồi Chi, xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Nếu biết có ngày hôm nay, ngày đó dưới cây hoa lê, ta đã không nên đến gần chàng."
Lương Bồi Chi nghiến răng đứng dậy, nắm tay tiểu khất cái đi đến bên cạnh ta.
Hắn ta nhìn về phía Vinh An Quận chúa, không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu.
"Bắn c.h.ế. t tên tiện dân này cho bổn cung!" Trưởng Công chúa đã phát điên.
Nhưng thị vệ trong Công chúa phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể thận trọng mở cửa, để cho bọn ta đi ra ngoài.
Vừa bước ra, ta đã thấy trên cao đứng đầy người của Cung nỏ doanh.
Trên đường lớn, dân chúng đã bị đuổi đi hoàn toàn.
Chỉ cần ta lộ ra một chút sơ hở, người của Cung nỏ doanh sẽ lập tức cho ta một mũi tên.
Có một người mặc áo xanh bay phần phật, đứng ở phía trước, hàng trăm quân sĩ đứng phía sau hắn, cũng không thể che khuất khí thế đầy mình hắn.
"A Ly! Cứu ta!" Trưởng Công chúa hét lớn, độc ác nói: "Tiện dân, chờ vạn tiễn xuyên tim mà c.h.ế. t đi!"
Tiêu Ly nhìn về phía ta, nở nụ cười: "Thôi Thanh Châu, gan của nàng lớn hơn ta tưởng tượng nhiều."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Ta cũng cười: "Đương nhiên, dù sao cô nương dám khinh bạc Định Vương đương triều, ta là người đầu tiên."
Tiêu Ly, huynh trưởng ruột thịt của đương kim Hoàng thượng, đệ đệ của Trưởng Công chúa, Định Vương điện hạ.
Vinh An Quận chúa đến tìm ta, mẹ nàng ta là Trưởng Công chúa đương triều, có thể đi tung hoành ngang dọc kinh thành.
Nhưng khi Tiêu Ly xuất hiện, nàng ta lại như một con chim cút nhỏ không dám lên tiếng.
Người có thể khiến Vinh An Quận chúa không dám càn rỡ, trong triều có được mấy người?
Lúc đó ta đã đoán được Tiêu Ly có thân phận không tầm thường, chắc chắn là hoàng thân quốc thích.
Sau khi âm thầm nghe ngóng một chút, ta đã đoán ra thân phận của Tiêu Ly, từ biệt hắn trong tửu lâu, không muốn dây dưa với người như hắn.
Thật không ngờ, hai canh giờ không gặp, Tiêu Ly đã từ vị hôn phu của ta biến thành kẻ muốn bao vây b.ắ. n c.h.ế. t ta.
Vinh An Quận chúa loạng choạng chạy ra, khóc lóc van xin: "Cữu cữu, để bọn họ đi đi, xin ngươi!"
"A Ly, còn nói nhảm nàng ta làm gì!" Trưởng Công chúa giận dữ nói, "Sao không mau cứu ta!"
Ta giơ tay tát cho bà ta thêm một cái: "Câm miệng, giọng của ngươi như quạ vậy, không ai nói với ngươi à?"
Trưởng Công chúa run rẩy như cái sàng, bà ta kích động, ta cũng kích động, tay không vững, con d.a. o để lại một vết m.á. u trên cổ bà ta.
Ta thở dài: "Định Vương điện hạ, bữa rượu ngươi mời không phải là vô ích, trong đó có Tam Nhật Đoạn Hồn Tán. Thả ta đi, ta sẽ cho ngươi thuốc giải."
"Nếu không thả nàng đi thì sao?" Tiêu Ly nhìn ta, ánh mắt tĩnh mịch.
Lương Bồi Chi ho dữ dội, có lẽ hắn ta đã đau đến không chịu nổi nữa, vẫn cố gắng chống đỡ.
Tiểu khất cái dùng hết sức để đỡ hắn ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!