09
Trước cửa Trưởng Công chúa phủ, người đông như thủy triều, toàn là người đến xem náo nhiệt.
Một nữ đồng năm tuổi, quần áo rách rưới, mặt đầy bụi bẩn, chỉ có đôi mắt linh động thanh tú.
Nữ đồng quỵ xuống đất, khóc đến nát gan đứt ruột.
"Mẹ ơi! Mẹ không thể c.h.ế. t được! Cha vẫn chưa tìm thấy, mẹ ơi, mẹ mở mắt nhìn con đi."
Ta thoải mái nằm trên chiếu, véo con bé một cái, bảo nó cách xa tai ta ra một chút.
Không hổ là tiểu khất cái ăn no, khóc thật vô cùng mạnh mẽ, làm ta suýt điếc tai.
"Nghe nói Vinh An Quận chúa cướp phu quân người ta, thật đáng thương!"
"Chính là Thám hoa Lương Bồi Chi phải không? Lúc hắn ta cưỡi ngựa dạo phố ta đã thấy hắn ta, thực sự tuấn tú lịch sự."
"Đúng vậy đó, nghe nói vị nương tử này ngày đêm g.i.ế. c lợn, vất vả nuôi dưỡng Lương Bồi Chi đi học, còn ở quê nhà sinh cho Lương gia một nữ nhi. Mẹ con nàng vất vả đến kinh thành, ai ngờ, Công chúa phủ giữ Lương Thám hoa lại, không thả người!"
"Còn có công bằng không! Còn có vương pháp không! Lẽ nào ở kinh thành này trời đất bao la, Trưởng Công chúa có thể che trời sao?"
Bách tính bàn tán xôn xao, cùng nhau phẫn nộ.
"Thả người! Thả người! Thả người!"
Bọn họ cùng nhau hô lớn, tiếng hô vang trời, gần như làm sập cả nhà của Trưởng Công chúa phủ.
Ta nheo mắt nhìn ra ngoài, ừm, không tệ không tệ, sau khi xong việc sẽ thưởng thêm cho bọn họ ít bạc.
Người của Trưởng Công chúa phủ cuối cùng chịu không nổi!
Bọn họ phái thị vệ đuổi bách tính, quản gia bảo người cưỡng ép đỡ ta dậy.
Nữ đồng khóc ầm ĩ, ôm chân ta kêu lớn: "Đừng g.i.ế. c mẹ ta! Đừng g.i.ế. c mẹ ta!"
Ta phun ra một ngụm máu, run rẩy nói: "Muốn bức tử ta sao! Đây là muốn bức tử ta!"
"Thật hoang đường! Cực kỳ hoang đường!" Từ trong đám đông có người lao ra, đỡ lấy ta, giận dữ nói: "Lương phu nhân, ta là đồng môn của Lương Thám hoa. Hôm nay ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho phu nhân."
"Là Trạng nguyên lang!"
"Trạng nguyên lang thật nhân nghĩa!"
Trạng nguyên lang đỡ ta nói: "Ta sẽ đưa phu nhân đến Đại lý tự kiện, không tin không ai xét xử được vụ án này."
Ta hấp hối nhìn Trạng nguyên lang kia, sau đó thu hồi ánh mắt, lại âm thầm đứng thẳng người dậy.
Quản gia ôn tồn nói: "Lương phu nhân hiểu lầm rồi, Công chúa mời Trạng nguyên lang chỉ để làm khách trong phủ thôi, mời Lương phu nhân vào phủ."
Ta biết, đây là muốn đóng cửa đánh bọn ta, ta tất nhiên sẽ không vào!
Nhưng bọn họ không cho bọn ta cơ hội phản kháng, thị vệ vây quanh bọn ta, đẩy ta và tiểu khất cái vào Trưởng Công chúa phủ.
Cửa lớn đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của mọi người.
Ta đi vào, thấy trung đình sắc màu rực rỡ, Trưởng Công chúa đứng trong đình.
Trưởng Công chúa một thân hoa phục, trang điểm tinh tế, bà ta nhìn ta sắc bén: "Thôi Thanh Châu, ngươi mới có mười tám tuổi, làm gì có nữ nhi lớn vậy! Thủ đoạn phố chợ tầm thường này cũng dám đem ra diễn trước mặt ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!