Lương Bồi Chi nghe xong giật mình kinh sợ, vội la lên: "Quận chúa, ngươi luyện võ từ nhỏ, có danh sư chỉ dạy, đánh khắp kinh thành không có đối thủ. Thanh Châu chỉ biết đôi chút võ công, làm sao có thể là đối thủ của ngươi!"
Ta nghe xong cũng run sợ, không dám coi thường.
Nha hoàn của Quận chúa ngạo mạn nói: "Nếu biết điều thì lập tức xin lỗi Quận chúa của bọn ta. Nếu không, ngươi sẽ biết tay!"
"Thôi Thanh Châu ta không biết thế nào là thua!" Ta tiến lên một bước, nghiêm túc chuẩn bị: "Quận chúa, ra tay đi!"
Vinh An Quận chúa nghiến răng nói: "Được, xem như ngươi có chút cốt khí!"
Ta không dám chủ quan, đón roi dài của Vinh An Quận chúa.
Ba hơi thở sau...
Ta nhìn Vinh An Quận chúa đang ngồi dưới đất, rồi lại nhìn cây roi dài trong tay, im lặng.
Luyện võ từ nhỏ?
Danh sư chỉ dạy?
Đánh khắp kinh thành không có đối thủ?
Ta chỉ dùng một chiêu cầm nã thủ nhỏ đã đoạt được roi của nàng ta, thế này không khỏi có chút trẻ con rồi.
Vinh An Quận chúa cũng sững sờ, nước mắt nàng ta tuôn ra ào ạt, môi run rẩy.
Nha hoàn lập tức đỡ nàng ta dậy, tức giận nói: "Ngươi dám bắt nạt Quận chúa như vậy! Người đâu, mau bắt nàng ta lại!"
"Dừng tay!" Vinh An Quận chúa đứng lên, khóc thê thảm, nghẹn ngào nói: "Thì ra bao nhiêu năm nay, các ngươi đều lừa dối ta như vậy! Ngay cả nữ nhi của một đồ tể cũng có thể dễ dàng đánh bại ta như vậy!"
Lương Bồi Chi im lặng nhìn Vinh An Quận chúa khóc, dường như muốn an ủi nàng ta, nhưng vẫn không tiến lên.
Ta đi tới, nhét roi vào tay nàng ta, qua loa lau nước mắt cho nàng ta, quở trách: "Xinh đẹp như vậy, khóc cái gì! Ta thấy ngươi cũng có chút nền tảng, có thể thấy vì luyện võ cũng chịu đựng không ít khổ cực. Người khác dối gạt ngươi, bây giờ phát hiện vẫn chưa muộn. Sau này chăm chỉ luyện võ, còn rất nhiều cơ hội để đánh bại ta."
Vinh An Quận chúa như bị hù dọa, nấc lên: "Ngươi... ngươi... ta cướp Lương Bồi Chi, ngươi không hận ta sao?"
Thật là một cô nương ngốc, nếu nàng ta thực sự tàn nhẫn vô tình thì đã sai người đến Thanh Châu thành g.i.ế. c ta, ép buộc Lương Bồi Chi thành thân rồi.
Nàng ta đối với Lương Bồi Chi, chắc chắn có vài phần chân tình.
"Chuyện nào ra chuyện đó, ngươi đã thua ta, từ nay về sau đừng quấy rầy Lương Bồi Chi nữa." Ta vỗ vai nàng ta, an ủi: "Ngươi xinh đẹp như vậy, sao phải treo cổ trên một cái cây. Nói cho cùng, Lương Bồi Chi ngoài vẻ ngoài không tệ, có chút tài học, tính cách tốt, cũng chẳng có ưu điểm gì khác."
Vinh An Quận chúa nghe ta nói vậy, trước tiên là sững sờ, miệng hé mở, rồi lại khóc òa lên!
Ta sợ hãi liên tục lùi lại, sao lại khóc nữa!
"Ta không quan tâm! Lương Bồi Chi, hôm nay chàng phải đi với ta!" Vinh An Quận chúa giậm chân, hét lớn: "Nếu không... nếu không ta sẽ bắt nàng ta vào đại lao!"
Haiz... Quý nữ chính là quý nữ, không nói võ đức.
Tiêu Ly ho khan bước ra từ sảnh đường, khuyên: "Lương Bồi Chi, ta thấy ngươi nên đi với Vinh An Quận chúa trước. Nếu không gây ra họa sát thân cho Thôi Thanh Châu, ngươi sẽ phải hối hận suốt đời."
Vinh An Quận chúa nhìn thấy Tiêu Ly, như thỏ gặp diều hâu, mắt hạnh tròn xoe kinh ngạc: "Chỉ... chỉ..."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Tiêu Ly lại liếc nhìn Vinh An Quận chúa.
Vinh An Quận chúa lập tức nói: "Đúng... đúng vậy! Lương Bồi Chi, mau đi với ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!