Ta ngẩng đầu nhìn, thư sinh tay cầm cung tên, ngồi trên lưng Năm Mươi Lượng.
Áo trắng của hắn lấm bụi, toàn thân lại mang theo sát ý lạnh lùng, hoàn toàn không giống với một thư sinh yếu đuối.
Thư sinh nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đi đến bên cạnh ta.
Ta gắng gượng mỉm cười: "Làm tốt lắm, vị hôn phu của ta."
"Ta tên Tiêu Ly." Giọng hắn ngập ngừng, lại nói, "Vị hôn thê của ta."
Ta "ừ" một tiếng, cứ cảm thấy cái tên "Tiêu Ly" này nghe hơi thiếu văn hóa.
Chỉ là ta không có thời gian để tìm hiểu, nghiêng đầu ngất đi.
Đau! Đau quá đi mất!
05
Gọt Lê... À không, Tiêu Ly thậm chí còn có một tòa nhà tổ truyền, cùng với nhiều gia nhân ở kinh thành.
Vị hôn phu nhặt được nửa đường của ta, hóa ra lại là một công tử nhà giàu.
Kể từ khi ta bị thương, ta đã bị Tiêu Ly nhốt trong nhà dưỡng thương được mười ngày rồi.
Vết thương trên lưng đã kết vảy, nhân lúc Tiêu Ly không có ở nhà, ta định thừa dịp ban đêm ra ngoài đi dạo.
Lương Bồi Chi, tên khốn kiếp đó, đừng hòng chiếm đoạt bạc của ta!
Ta nghĩ đi nghĩ lại, mang theo thư từ hôn và những lá thư Lương Bồi Chi đã viết cho ta trước đây chạy ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa, ta mới biết ban đêm ở kinh thành lại phồn hoa đến thế.
Trên đường phố, nam nam nữ nữ đều ăn mặc lộng lẫy, đèn thắp sáng cả thành, ồn ào lại phồn hoa.
"Thanh Châu!" Ta đột nhiên bị ai đó nắm lấy vạt áo, quay đầu nhìn lại, đúng là tên khốn Lương Bồi Chi!
Tốt lắm, hắn ta đã tự dâng mình đến tận cửa rồi.
Nào ngờ Lương Bồi Chi vừa nhìn thấy ta, hai mắt đẫm lệ lao đến ôm chầm lấy ta: "Thanh Châu! Cuối cùng nàng cũng đến cứu ta rồi!"
Trong lúc nhất thời ta không phản ứng kịp, không phải tên bạc tình này đã đòi từ hôn với ta sao?
Hắn ta bám chặt lấy ta, ta không đẩy ra được.
Chỉ nghe thấy Lương Bồi Chi khóc lóc than thở: "Vinh An Quận chúa lấy tính mạng mẹ ta ra uy h.i.ế. p ta, ta không còn cách nào khác mới viết thư từ hôn cho nàng. Ta không trả lại bạc cho nàng chính là hy vọng nàng lên kinh đòi nợ, đến cứu ta! Nàng không biết những ngày qua ta nhớ nàng thế nào đầu."
Đầu ta "ầm" một cái lập tức to đùng, thì ra là như vậy!
Ta lập tức cảm thấy đắc ý, ta đã nói mắt nhìn nam nhân của Thôi Thanh Châu ta không thể tệ vậy mà.
Ta cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên.
Tiêu Ly mặc một bộ y phục màu xanh, cầm một chiếc đèn lồng hình thỏ, đứng ở đầu cầu nhìn ta.
Ta giật mình, vội vàng đẩy Lương Bồi Chi ra.
Lương Bồi Chi nắm lấy tay ta, lau nước mắt: "Chỉ cần nàng đến, ta không còn sợ gì nữa. Thanh Châu, cho dù có chết, ta cũng muốn c.h.ế. t cùng nàng. Hôm nay đúng là ngày Thất tịch, nàng lại đến cứu ta, đây đều là duyên phận của chúng ta."
Ta không thể nói gì! Chỉ nhìn Tiêu Ly từng bước từng bước đi đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!