Sau này tin Lương Bồi Chi đỗ tiến sĩ rồi từ hôn truyền về, thư sinh của cả Thanh Châu thành đều vui mừng khôn xiết.
Nàng ấy à, tuy đã đính hôn với Lương Bồi Chi nhưng vẫn có tính đa tình, thấy thư sinh anh tuấn là không đi nổi nữa.
May mà ở Thanh Châu thành không tìm ra được mấy người tuấn tú hơn Lương Bồi Chi, nếu không thì năm đó Lương Bồi Chi có thể đính hôn với nàng hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Nói đến Lương Bồi Chi, ta chẳng coi hắn ta ra gì.
Cha của Lương Bồi Chi là tham quan ô lại, bị dân chúng nguyền rủa, khiến Lương Bồi Chi từ nhỏ đã bị người ta bắt nạt.
Thôi Thanh Châu thấy hắn ta anh tuấn thì bảo vệ hắn ta, còn cứu Lương lão phu nhân một mạng.
Thôi Vân Tranh thấy Lương Bồi Chi là người không tệ, Thanh Châu lại thích, thế là đã định hôn ước cho họ.
Giờ đây Thôi Thanh Châu đã gặp ta, làm gì còn chỗ cho Lương Bồi Chi nhảy nhót.
Nhưng ta không ngờ, khi ta đứng ở đầu cầu, nhìn thấy Lương Bồi Chi ôm Thanh Châu, lồng n.g.ự. c đau đến mức gần như nghẹt thở.
Ngay đêm trước đó, Thanh Châu tỉnh giấc giữa đêm, thuốc còn chưa hết tác dụng, mơ mơ màng màng.
Nàng như một con thú nhỏ mạnh bạo, hôn ta lung tung.
Ta hỏi nàng: "Đã hôn ta rồi, có nguyện yêu ta cả đời không."
Nàng dỗ dành ta bằng một đống lời mê sảng, vậy mà ta cũng tin.
Có lẽ Lương Bồi Chi cũng có tình cảm mơ hồ với Thanh Châu, nhưng ta biết chắc hắn ta không dám yêu Thanh Châu.
Có những người vốn là như vậy, tình yêu chưa nảy mầm, chưa thấy ánh sáng đã tàn lụi.
Thôi Thanh Châu, là người mà Lương Bồi Chi không dám yêu. Hắn ta, ghép với Vinh An vừa khéo.
Thanh Châu vì cứu Lương Bồi Chi lại muốn cắt đứt với ta.
Đứng trên đường, ta nhìn nàng, nàng lạnh lùng vô tình bảo ta đi chết.
Lồng n.g.ự. c ta như thủng một lỗ, trống rỗng như đã chảy hết máu.
Ta không hiểu, mới chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, sao ta lại yêu nàng đến điên cuồng như vậy.
Giống như từ khi sinh ra tim ta đã đóng băng, chính Thôi Thanh Châu đã làm tan băng trong tim ta.
Sau khi gặp nàng, m.á. u trong người ta mới bắt đầu lưu thông, mới có được thất tình lục dục.
Thôi Thanh Châu này, tình yêu của nàng nồng nhiệt như ngọn lửa.
Khi nàng thích một người, chuyện gì nàng cũng có thể làm được, lời gì cũng có thể nói ra.
Nếu nàng quyết tâm rời xa một người, lạnh như băng, mỗi chữ thốt ra từ miệng đều là nọc độc.
Tình yêu của Thôi Thanh Châu dành cho ta chỉ vừa đủ, nhưng ta thì không thể không có nàng!
Đôi khi trong chuyện tình yêu cần phải có vài thủ đoạn.
Tính cách của Thôi Thanh Châu giống hệt Thôi Vân Tranh.
Năm đó phu nhân của Thôi Vân Tranh chính là mỹ nhân số một số hai trong kinh thành, yếu đuối không chịu nổi gió mát.
Hiện giờ Thôi Thanh Châu cũng vậy, có một trái tim chỉ thích những thư sinh văn nhược tuấn tú.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!