Chương 13: (Vô Đề)

"Đợi ta về Thanh Châu, ta sẽ lập một bài vị trường sinh cho Tu La Tướng quân. Hắn là huynh đệ cùng dẫn quân đánh trận với cha ta, ta nên gọi hắn một tiếng thúc thúc." Ta nghiêm túc nói, "Sau này chúng ta sinh con, cũng phải kể cho con nghe câu chuyện của hắn, không thể để người ta quên đi chiến công của hắn."

Phải một lúc lâu, Tiêu Ly mới nói một câu: "Được."

16

Ta đưa Tiêu Ly về nhà, cha ta gặp hắn lập tức nhíu mày trợn mắt, dáng vẻ rất không hài lòng.

Nhưng Tiêu Ly lại cung kính rót trà cho cha ta.

Cha ta cười lạnh một tiếng, dưới ám hiệu của ta, cuối cùng cũng nhận chén trà đó.

Sau khi bọn ta thành thân đã mua một tòa nhà rất lớn.

Có cái xích đu ta thích, có giàn nho Tiêu Ly thích.

Những thứ trong nhà, ta và Tiêu tự tay chọn lựa Ly từng món từng món, bày biện tổ ấm của chúng ta.

Thành thân với Tiêu Ly, đương nhiên ta rất vui, chỉ có một điều ta thực sự đau đầu.

Tiêu Ly tuy thân thể không tốt, nhưng trong chuyện phu thê lại… vô cùng giày vò.

Ta từ nhỏ đã luyện võ, đôi khi cũng không chịu nổi.

Trước đây ở kinh thành vẫn chưa thành thân, ta chỉ chiếm chút hời, đâu ngờ hắn lại là người như vậy.

Ta mời Tiết thần y giúp hắn khám bệnh, thần y lại nói Tiêu Ly chỉ cần dưỡng thân tử tế, sống đến một đống tuổi cũng không thành vấn đề.

Tiết thần y đã nói vậy, ta cũng yên tâm.

Năm thứ hai trở về Thanh Châu thành, Tiêu Ly mở một tư thục dạy học, ta dạy bọn nhỏ tập võ, cuộc sống trôi qua êm đẹp.

Ta từ nhỏ lớn lên ở Thanh Châu thành, bằng hữu rất nhiều, cứ hai ngày lại ra ngoài chơi một lần.

Có một lần về nhà muộn, ta thấy Tiêu Ly ngồi trên giàn nho, lặng lẽ nhìn những con cá nhỏ nuôi trong chum nước.

Hắn mặc áo màu xanh nhạt, trông rất cô đơn.

Ta lập tức cảm thấy đau lòng, đi đến ôm lấy hắn.

Tiêu Ly rời xa quê hương theo ta đến Thanh Châu thành, hắn không có một người bạn nào ở đây, sống rất cô đơn.

Mỗi ngày cha ta còn ép hắn đánh cờ, tập võ rèn luyện thân thể, Tiêu Ly luôn là nhẫn nhịn chịu đựng.

"Xin lỗi, là ta đã bỏ bê chàng." Ta áy náy nói, "Từ nay về sau, ta đi đâu cũng dẫn theo chàng, được không?"

"Không cảm thấy phiền chán sao?" Tiêu Ly nắm tay ta, khẽ hỏi, "Thôi Thanh Châu, ngày ngày ở bên ta, việc gì cũng chiều ta, có chán không?"

"Sao lại chán chứ, ngày mai ta sẽ đưa chàng đi gặp bằng hữu của ta." Ta ôm hắn, nói không rõ ràng, "Ta đã uống rượu hoa quế, chàng nếm thử xem, có thơm không."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Ban đầu chỉ định nếm một chút rồi thôi, nhưng sau đó ta không chống đỡ nổi nữa.

Tiêu Ly ấn ta lên giàn nho, cắn ta, ép ta: "Thôi Thanh Châu, nói rằng nàng sẽ yêu ta cả đời."

Ta bị hắn hành hạ đến nỗi nước mắt cũng rơi ra, chỉ có thể ôm hắn không dám buông tay, lặp đi lặp lại nói yêu hắn.

17 Ngoại truyện của Tiêu Ly

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!