Chương 11: (Vô Đề)

Ta nóng nảy, quay lại ôm lấy hắn, buột miệng: "Nhưng Thái hậu ghét bỏ ngươi! Trưởng Công chúa bắt nạt ngươi! Bọn họ không tốt với ngươi! Ta càng sợ liên lụy ngươi!"

"Nàng…" Tiêu Ly dường như loạng choạng, sắc mặt hắn có vài phần khó chịu nổi.

"Tiêu Ly, nhất định chàng có ý với ta!" Ta ôm chặt hắn không chịu buông tay, "Nếu không, con diều ta tặng hôm kia, con búp bê gỗ hôm qua, viên kẹo hôm nay, sao đều ở trên bàn chàng! Từ nay về sau, ta nhất định sẽ bảo vệ chàng thật tốt! Ta sẽ không bao giờ để Trưởng Công chúa, Thái hậu bắt nạt chàng nữa!"

Ta đã hỏi cha ta, Quận chúa như ta có bao nhiêu quyền thế.

Cha ta nói, thiên hạ bao la, ta đều có thể tung hoành. Trưởng Công chúa và Thái hậu tuyệt đối không dám đắc tội ta, bởi vì cha ta có binh quyền trong tay.

Tiêu Ly dựa vào bàn sách, do dự nói: "Thôi Thanh Châu, ta còn có thể tin nàng không?"

"Ta thề sẽ không phụ chàng! Nếu không, ta Thôi Thanh Châu sẽ bị thiên lôi đánh!" Ta lấy đồng tâm bội gia truyền ra đưa cho hắn, chân thành nói: "Đây là vật định tình của cha mẹ ta, cha ta đã trao cho ta. Ta cho chàng một mảnh, từ nay về sau chàng chính là người của Thôi Thanh Châu ta."

Tiêu Ly không chịu nhận, ta đặt vào tay hắn, hắn mới từ từ nắm chặt.

Gió từ cửa sổ thổi vào, hắn ho vài tiếng.

Ta dỗ hắn lên giường ngủ, tránh gió lạnh: "Ngày đó ở khách điếm, đại phu nói thân thể chàng không tốt, cần được chăm sóc cẩn thận. Từ nay về sau ta nhất định sẽ bảo vệ chàng thật tốt, để chàng khỏe mạnh, tâm trạng vui vẻ."

Tiêu Ly nằm trên giường, mím môi mỏng, chỉ nhìn ta.

Ta nói nhiều lời ngon tiếng ngọt như vậy, hắn cũng không tin.

"Được rồi, chàng ngủ đi." Ta vỗ vỗ cánh tay hắn, "Ta phải đi đây, ngày mai sẽ đến thăm chàng."

Tiêu Ly lại nắm lấy tay ta, nhích vào trong một chút.

Ta khẽ ho một tiếng nói: "Cái này... không ổn đâu nhỉ?"

"Vậy nàng đi đi! Ngày mai cũng đừng đến nữa!" Tiêu Ly thẹn quá hóa giận, muốn đuổi ta đi.

Ta vội vàng nằm xuống ôm lấy hắn: "Ta không đi, ngày mai, ngày ngày ta đều đến!"

14

Ta đối với Tiêu Ly tất nhiên là có chân tình, ngày đó Vinh An Quận chúa đến tìm ta, ta nhận ra hắn có thân phận không tầm thường.

Bữa rượu chia tay ở tửu lâu kia, cố ý vạch rõ ranh giới với Tiêu Ly là để cho tai mắt của Trưởng Công chúa thấy.

Tỳ nữ của Vinh An Quận chúa đến tìm ta cứu Lương Bồi Chi, còn đưa cho ta một bức thư.

Trong thư, Vinh An nói Tiêu Ly chính là nhi tử của đương kim Thái hậu, đệ đệ của Trưởng Công chúa, cữu cữu của nàng ta

- Định Vương.

Điều này cũng xác nhận phỏng đoán của ta, Vinh An muốn ta cầu xin Tiêu Ly ra mặt cứu Lương Bồi Chi.

Nhưng ta không thể làm như vậy, cả triều đình đều biết, hiện nay thân phận của Định Vương khó xử như thế nào.

Năm đó Thái hậu sinh ra Định Vương thì thất sủng, bị biếm vào lãnh cung, vậy nên Thái hậu cho rằng Định Vương không may mắn, liên lụy đến bà ta.

Sau này Thái hậu được sủng ái trở lại sinh ra đương kim Hoàng thượng, lại sợ Tiêu Ly tranh đoạt ngôi vị, thậm chí đã đưa hắn cho ca ca của mình làm con thừa tự!

Trên danh nghĩa hắn là một Vương gia, nhưng thực ra cuộc sống lại chẳng tốt đẹp gì. Thái hậu ghét bỏ hắn, Trưởng Công chúa là tỷ tỷ của hắn càng xem thường hắn.

Nếu Tiêu Ly vì ta mà đối đầu với Trưởng Công chúa, e rằng vị trí Vương gia của hắn sẽ không còn, ta không muốn liên lụy đến hắn.

Haiz, tuy ngày đó chỉ là đóng kịch, nhưng ta vẫn làm tan nát trái tim Tiêu Ly.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!