Chương 9: Tính tình và can đảm của cậu lập tức dâng lên, đá Nam Đình Cận một cái

Nam Đình Cận đi thẳng về phía trước, vào khoảnh khắc hơi thở sắp nhạt đến biến mất, anh tiến vào một dãy nhà thấp. 

Dãy nhà thấp sụp đổ hơn một nửa, mảnh vụn trên mặt đất có vài dấu vết bị kéo lê. 

Nam Đình Cận dừng lại trước một cái tủ quần áo: "Ra đây." 

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, qua một lúc lâu, cửa tủ bị đẩy hé ra từ bên trong. 

Khe hở lớn dần, lộ ra nửa khuôn mặt của Thiên Hồi. 

Cậu lo lắng nhìn ra sau lưng Nam Đình Cận, xác nhận mấy người kia không đi theo tới, rồi lại đẩy cửa tủ ra thêm một chút. 

Thiên Hồi ngồi xổm trong tủ quần áo, vẻ mặt sợ hãi: "Anh... anh sẽ giết em chứ?" 

Chỉ thiếu chút nữa thôi, là cậu đã bị mảng tường ném tới đó đè trúng, may mà có Dây Leo Mềm giúp cậu, mới có thể nhanh chóng chạy thoát. 

Mà viên gạch c*m v** cột đó, nếu không đoán sai, chắc là của Nam Đình Cận. 

Thiên Hồi trốn đến đây trước, không dám đi qua đó nữa, kết quả vẫn bị Nam Đình Cận tìm thấy... 

Nam Đình Cận tiến lên nửa bước, cúi người ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua người Thiên Hồi. 

Không bị thương, vậy chắc chỉ là bị dọa sợ thôi. 

Anh lại đáp một nẻo: "Đi về phía bắc, là khu nguy hiểm thấp." 

Khu an toàn thỉnh thoảng sẽ có người thường và dị năng giả đi qua, dáng vẻ Thiên Hồi quá dễ thấy, ở lại khu nguy hiểm thấp là tốt nhất. 

Khu nguy hiểm thấp tuy vật tư cằn cỗi, nhưng gần như không có xác sống hay thực vật biến dị từ trung cấp trở lên. 

Trước khi hội hợp với tiểu đội bốn người, Nam Đình Cận vốn định bỏ lại Thiên Hồi, kết quả cậu vẫn đi theo tới. 

Ngay từ lúc Thiên Hồi chủ động tiếp cận anh, anh nên giết thẳng tay, để tránh thêm nhiều phiền phức. 

Nhưng anh đã không làm vậy, lý do cụ thể có lẽ chính anh cũng không nói rõ được. 

Nếu không muốn giết, vậy thì tạm thời giữ lại, bất kể Thiên Hồi đến từ đâu, không ai được động vào. 

Thiên Hồi nghe ra ý tứ trong lời nói của Nam Đình Cận, mím môi, lặng lẽ lùi vào, đóng cửa tủ lại một chút. 

Cậu quay mặt đi không để ý đến anh, làm như không nghe thấy. 

Nam Đình Cận nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Thiên Hồi một lúc, rồi đứng lên. 

"Đây không phải nơi cậu nên ở," anh liếc nhìn Dây Leo Mềm đang quấn trên cánh tay Thiên Hồi, "Gần đây có Cây Ăn Thịt Người." 

Nếu Thiên Hồi biết cách điều khiển thực vật, cho dù cậu chưa từng nghe tên Cây Ăn Thịt Người, thì những thực vật biến dị còn lại ngửi thấy mùi cũng phải sợ hãi. 

Loài thực vật biến dị đặc cấp này, vẫn luôn là sự tồn tại khiến mọi giống loài sợ hãi, bao gồm cả xác sống. 

Chẳng qua khoảng thời gian trước, căn cứ Thiên Không không biết đã làm gì, khiến Cây Ăn Thịt Người phát điên một thời gian dài, bị thương một lần, gần đây lại bị tiểu đội dị năng giả và bầy xác sống làm bị thương lần thứ hai, nên đã ẩn náu. 

Trùng hợp họ bắt được một loài thực vật biến dị khác bỏ trốn, tạm thời không phân thêm được nhân lực, nên đã công bố treo thưởng, được căn cứ Hắc Tích Sơn nhận. 

Nhưng cho dù Cây Ăn Thịt Người bị thương, cũng không phải thực vật biến dị bình thường có thể sánh bằng. 

"Cây Ăn Thịt Người?" 

Thiên Hồi sững sờ, đột nhiên đẩy cửa tủ ra. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!