Chương 6: Cậu gọi tôi là gì?

Vào ban đêm, phần lớn xác sống sẽ ẩn nấp ngủ đông dưới sự dẫn dắt của xác sống cấp cao, còn thực vật biến dị thì có thể sẽ ra ngoài kiếm ăn.

Tiểu đội quyết định tìm kiếm đến quá nửa đêm rồi mới nghỉ ngơi, phải tìm được manh mối mới, nếu không một khi đợi Cây Ăn Thịt Người dưỡng thương xong, muốn bắt sống nó lần nữa, chỉ dựa vào mấy người bọn họ, e là không dễ dàng như vậy.

Trước khi rời khỏi khu vực này, mấy người nhận được tín hiệu của Nam Đình Cận.

Nam Đình Cận tuy không đi cùng họ, nhưng anh là thủ lĩnh, trên danh nghĩa là cùng họ thực hiện chung nhiệm vụ, nên bất kể anh có xem hay không, tiểu đội luôn báo cáo tiến độ nhiệm vụ cho anh bất cứ lúc nào, cùng với vị trí hiện tại.

Biết Nam Đình Cận cũng ở gần đây, tiểu đội tạm dừng lại chờ đợi.

Trong đội bốn người, có một người trẻ nhất, trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, vào căn cứ muộn nhất, đây là lần đầu tiên đi theo đồng đội ra ngoài làm nhiệm vụ.

Số lần cậu ta tiếp xúc với Nam Đình Cận cũng ít nhất, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thấy mấy người còn lại trong tiểu đội ngày thường hành xử tùy tiện, thỉnh thoảng ý kiến không hợp còn cãi nhau, nhưng khi đối mặt Nam Đình Cận lại đều tỏ ra ngoan ngoãn cung kính, không dám l* m*ng chút nào.

Nam Đình Cận bảo họ chờ tại chỗ, họ liền thật sự không nhúc nhích một bước.

Mấy năm tận thế qua đi, địa vị của dị năng giả ngày càng tăng cao, quy tắc và luật lệ thông thường sớm đã mất hiệu lực.

Thứ có thể ràng buộc những dị năng giả này, chỉ có thực lực áp đảo tuyệt đối.

Chẳng qua trong căn cứ nhiều người như vậy, không mấy ai nói được dị năng cụ thể của Nam Đình Cận là gì, giới hạn cao nhất sẽ đạt tới uy lực thế nào.

Người trẻ tuổi cũng chỉ gặp qua một lần, chính là lúc người thấp bé hôm qua nói sai, Nam Đình Cận tức giận đánh bại gã.

Cậu ta cẩn thận nhớ lại, mơ hồ cảm thấy giống như năng lực điều khiển vật thể.

Nhưng năng lực điều khiển vật thể thông thường rất bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, và không thể điều khiển vật sống, thực lực tổng hợp miễn cưỡng xếp trên loại thể năng một chút mà thôi.

Cậu ta cũng không dám nhiều lời dò hỏi, im lặng chờ đợi cùng mọi người.

Mười phút sau, Nam Đình Cận xuất hiện.

Anh vẫn mặc áo khoác ngoài, trên người còn vương mùi máu tươi nhàn nhạt, tay phải xách theo một cái đầu xác sống.

Nam Đình Cận ném cái đầu cho tiểu đội, một người trong đó nhanh chóng đỡ lấy, nghe anh nói: "Nó đã tấn công Cây Ăn Thịt Người."

Cái đầu thuộc về một con xác sống cấp cao, tạm thời không rõ là từ khu vực khác đến hay là mới tiến hóa.

Trước khi Cây Ăn Thịt Người biến mất hôm qua, nó đã bị con xác sống này tấn công cắn xé, trong khoang miệng và họng còn sót lại da của cây, khí tức nồng đậm.

Mà Cây Ăn Thịt Người rất thù dai, đầu xác sống này có thể làm mồi nhử, nó ngửi thấy mùi của chính mình, phần lớn sẽ chủ động xuất hiện.

Người cao lớn ôm cái đầu đồng tình, còn định hỏi thêm gì đó, nhưng thấy Nam Đình Cận đã xoay người định đi, nên đành ngậm miệng.

Chờ Nam Đình Cận rời đi, mấy người cũng lại lên đường, bắt đầu lập kế hoạch mới.

Trên đường, cuối cùng người trẻ tuổi không nhịn được hỏi: "Sao Thủ lĩnh không đi cùng chúng ta?"

Trong nhận thức của cậu ta, Nam Đình Cận nếu đã đến thì chính là đội trưởng duy nhất của tiểu đội, sẽ dẫn dắt họ hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Nhưng mà từ lúc đến đích đến giờ, thời gian Nam Đình Cận ở cùng họ không quá nửa tiếng, càng chẳng mấy khi gửi tin nhắn liên lạc.

Người cao lớn tìm một miếng giẻ rách trên mặt đất, vẻ mặt ghét bỏ bọc cái đầu xác sống lại, liếc nhìn người trẻ tuổi một cái.

Nhất thời, không ai trả lời câu hỏi của cậu ta, mãi đến một lúc sau, một người đồng đội bên cạnh mới lên tiếng: "Cậu nghĩ Thủ lĩnh đến đây làm gì?"

Nam Đình Cận lần này ra ngoài, vốn không phải vì nhiệm vụ, anh chẳng hề bận tâm chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!