Thấy hành động của Thiên Hồi, Ớt Cay sốt ruột, níu chặt ống tay áo cậu.
Định làm gì thế, định đi làm quen với đám người kia à?
Chưa kể đến vẻ ngoài đặc biệt này của Thiên Hồi, có thể bị họ coi là xác sống mà g**t ch*t ngay lập tức, lỡ như mấy người kia nhận ra nó, chắc chắn sẽ bắt nó đưa đến căn cứ Thiên Không.
Ớt Cay tự dưng tức giận, biết thế nó đã lén rời đi rồi, cho dù đi lại không tiện, tìm một chỗ trốn đi cũng được.
Thiên Hồi tưởng nó lo lắng cho mình, bèn nhỏ giọng trấn an: "Tôi sẽ không đến quá gần đâu... Chỉ xem thôi."
Hóa ra không phải đi nộp mạng... Ớt Cay thở phào nhẹ nhõm, chủ động chui vào túi áo Thiên Hồi, chỉ để lộ ra một mẩu đỉnh đầu.
Bắp Cải đang ngồi trên vai Thiên Hồi thấy vậy, cũng nhanh chóng nhảy xuống cùng trốn đi.
Thiên Hồi sờ sờ Dây Leo Mềm đang yên lặng quấn trên cổ tay, lặng lẽ bám theo mấy người phía trước.
Khắp nơi là nhà sập và phế tích, có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, mấy người kia đi không nhanh lắm, thỉnh thoảng dừng lại xem xét xung quanh, không phát hiện ra Thiên Hồi.
Người thấp bé đi đầu, khẽ cau mày: "Sao cứ luôn có tín hiệu năng lượng yếu ở gần đây thế nhỉ, khu vực này nhiều thực vật biến dị vậy sao?"
Dụng cụ có thể dò được dao động năng lượng của xác sống và thực vật biến dị, năng lượng càng cao thì cấp bậc càng cao.
Mà xác sống có năng lượng yếu thì trí tuệ rất thấp, sẽ không im lặng như vậy, vậy chỉ có thể là thực vật biến dị.
Khu vực này là khu bỏ hoang đã từng được dọn dẹp, tài nguyên rất cằn cỗi, ngoại trừ bọn họ và tiểu đội Lương Giới, những người thường và dị năng giả khác sẽ không đến nơi này.
"Lẽ nào lại sợ mấy cái cây cấp thấp à," một người đồng đội không để tâm, "Kệ đi, hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng."
Gần đây có rừng cây, thực vật nhiều hơn một chút dường như cũng bình thường.
Có điều khoảng thời gian trước, một căn cứ nhỏ gần đó đã thất thủ, nghe nói không ít xác sống mới sinh lảng vảng đến khu này, nhưng bây giờ lại chẳng thấy mấy con, không biết có phải chúng đã tiến hóa lên cấp cao, dẫn cả bầy di chuyển đi nơi khác rồi không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, họ đều không cần bận tâm đến những nguồn năng lượng yếu gần đó.
Một người đồng đội khác thúc giục: "Trước khi trời tối, ra bên ngoài tìm tiếp xem sao."
Thiên Hồi đi theo sau vẫn giữ khoảng cách, không nghe rõ họ đang nói gì.
Mấy người này chắc là rất quen thuộc nơi đây, hoặc là có bản đồ, sau khi rời khỏi bìa rừng, họ đi vòng qua đống phế tích, băng qua hai dãy phố.
Đi tiếp về phía trước, đường đi dần trở nên gập ghềnh, Thiên Hồi phải hết sức cẩn thận, tránh dẫm phải thứ gì đó phát ra tiếng động.
Cứ như vậy, tốc độ đi theo của cậu chậm lại.
Mắt thấy khoảng cách bị kéo xa, Thiên Hồi nảy sinh ý định từ bỏ.
Hay là cậu tranh thủ thời gian, tìm chỗ ngủ qua đêm sớm một chút...
Đúng lúc này, xa xa vang lên hai tiếng "bang bang", Thiên Hồi sợ đến mức lập tức nấp đi.
Đợi cậu phản ứng lại, mới phát hiện là đám người phía trước đã đụng độ mấy con xác sống.
Bọn họ trông rất lợi hại, không biết dùng cách gì mà đã dễ dàng đánh bại mấy con xác sống.
Thiên Hồi nhìn mà hơi sợ, may là mình đã không hành động l* m*ng.
Tuy cậu biết mình khác với những xác sống khác, nhưng cậu cũng không phải con người.
Mấy con xác sống đó mắt đỏ, tóc biến thành màu trắng, trông không khác cậu là mấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!