Sau khi uống nước tiến hóa ngày hôm qua, cây xấu hổ cảm nhận rõ rệt năng lực tăng cường, vừa kích động vừa tò mò.
Nó thường xuyên thăm dò ra bên ngoài giới hạn, cố gắng xác định khoảng cách xa nhất mà mình có thể cảm nhận được.
Sáng nay tỉnh dậy, cây xấu hổ lại thử một lần nữa. Nó dồn hết sức lực, cảm nhận được một cường độ mà trước đây chưa từng có, lập tức phát hiện ở phương xa có một lượng lớn hơi thở hỗn tạp lẫn nhau.
Trong những hơi thở đó, có đàn tang thi, có đội ngũ nhân loại, còn có cả dị thực cấp đặc biệt...
Đàn tang thi và đội ngũ nhân loại đang tấn công lẫn nhau, dị thực cấp đặc biệt dường như cũng tham gia vào cuộc chiến.
Ban đầu nó hoảng sợ, suýt chút nữa cho rằng mình cảm nhận sai, nhưng hơi thở của dị thực kia tuy rằng khá nhạt, hẳn là hành động đơn độc, nhưng cấp bậc thì không thể sai được.
Thiên Hồi vừa mừng vừa thấp thỏm: "Là con dị thực cấp đặc biệt nào vậy?"
Cây xấu hổ lắc lắc lá cây, tỏ vẻ không biết.
Hơi thở của dị thực hoàn toàn xa lạ, nó chỉ có thể xác định cấp bậc, không thể biết được chủng loại hoặc năng lực.
Bất quá cây xấu hổ mơ hồ cảm thấy, trong đội ngũ nhân loại có một mùi hương quen thuộc.
Mùi hương quen thuộc trong đội ngũ nhân loại... Cà rốt vừa nghe, phản ứng đầu tiên là những người của căn cứ Thiên Không.
Hơn nữa, không biết con dị thực cấp đặc biệt nào cũng ở bên đó, nó lập tức sốt ruột, muốn lập tức chạy đến nơi xem thử.
Thiên Hồi cũng vô cùng lo lắng, cậu cố gắng bình tĩnh lại, quyết định: "Chúng ta cùng đi."
Cà rốt lợi dụng gai nhọn để bay nhanh hơn, nhưng phương hướng cụ thể chỉ có cây xấu hổ biết. Nếu đội ngũ tách ra, cần thiết phải để lại một bộ phận ở trong rừng cây.
Trong tình huống hiện tại, Thiên Hồi cũng muốn đi, nhưng lại không yên tâm để những người khác ở lại. Cậu dứt khoát mang tất cả mọi người đi cùng.
Trong hai ngày này, các thực vật mới đi theo "tiểu tổ trưởng" của mình, đã quen thuộc hơn rất nhiều, có thể thử tham gia chiến đấu.
Chuyện này không nên chậm trễ, khoai tây gân cổ lên "ô" hai tiếng, đánh thức tất cả những thực vật còn đang ngủ.
Tiểu bắp cải chạy tới thu lại chén bắp cải và vỏ bắp cải, Dây Leo Mềm nhanh chóng sắp xếp gọn gàng tất cả vật phẩm, kéo khóa ba lô.
Cây ăn thịt người phóng to hình thể, há miệng để các thực vật lần lượt đi vào.
Cây nấm nhỏ nhất không rõ tình hình, ôm chặt ngón tay Thiên Hồi, nhìn những thực vật đang bận rộn.
Thiên Hồi che chở nó, cẩn thận trấn an: "Tiểu Phấn đừng sợ, chúng ta sẽ bảo vệ con."
Cây nấm nhỏ gật đầu "ngô" một tiếng, ngoan ngoãn chui vào túi áo khoác của Thiên Hồi, giấu mình đi.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Thiên Hồi và Nam Đình Cận cũng vào trong miệng cây ăn thịt người.
Cây ăn thịt người khép miệng lại, thân cây lay động, phất qua bụi cỏ, cố gắng làm tan đi những hơi thở còn sót lại.
Rừng cây rất thích hợp để các thực vật ẩn nấp nghỉ ngơi, sau khi giải quyết xong chuyện, chúng có lẽ sẽ quay về, nhưng lúc cần thiết vẫn phải cẩn thận một chút.
Ngay sau đó, cây ăn thịt người quay đầu nhanh chóng rời đi, cây xấu hổ dán trên mí mắt nó, phụ trách chỉ dẫn phương hướng.
Tổng cộng 30 thực vật đều được mang theo, thêm cả Thiên Hồi và Nam Đình Cận, tất cả cùng nhau chen chúc trong miệng cây ăn thịt người.
Trước khi đi, Thiên Hồi tranh thủ rửa mặt bên hồ, bữa sáng thì không kịp ăn.
Các thực vật cũng đều đói bụng, cậu mở ba lô, bảo tiểu bắp cải và quả táo chia đồ ăn cho mọi người.
Cà rốt ôm hai gói bánh quy, từ kẽ răng chui ra ngoài, ngồi trên đỉnh đầu cây ăn thịt người nhìn xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!