Nhìn con số trên giao diện trò chơi, Thiên Hồi ngây người.
Niềm vui đến quá bất ngờ, vốn tưởng rằng sau khi cứu được các thực vật, còn phải đợi một thời gian nữa mới có thể tích góp đủ tiền mua đậu hồi sinh.
Thiên Hồi lập tức đổi toàn bộ 8000 điểm phe phái thành điểm, mở cửa hàng, vừa định nhấn nút mua sắm, trước mắt hiện ra hai thông báo.
[Đậu hồi sinh có yêu cầu thời gian hiệu lực nhất định, có mua ngay bây giờ không?]
[Đậu hồi sinh đã được thêm vào giỏ hàng, điểm hiện tại của ký chủ đang eo hẹp, kiến nghị khi nào đủ điểm hãy mua!]
Thiên Hồi thấy thông báo, lại chần chừ.
Vừa vặn có 30 vạn điểm, mua đậu hồi sinh, nếu nấm nhỏ không thể lập tức sống lại thắp sáng sách tranh, ô trống cũng chỉ còn lại mấy trăm.
Xung quanh toàn là phế tích, tìm không thấy mấy con tang thi, các thực vật vừa được cứu về trạng thái đều không tốt, đội thực vật tham gia chiến đấu cũng cần gấp bổ sung.
Dù có hoa hướng dương ở đó, Thiên Hồi vẫn phải mua đồ ăn thức uống, mấy trăm điểm căn bản không đủ.
Cho nên vẫn không thể nóng vội, ít nhất... phải tích góp thêm một hai vạn nữa.
Thiên Hồi khó khăn dời mắt khỏi mục "Đậu hồi sinh" trong cửa hàng, không mua ngay.
Tiểu Phấn đợi thêm chút nữa nhé, rất nhanh thôi.
Cậu lặng lẽ nghĩ, lòng bàn tay đột nhiên bị siết chặt.
Nam Đình Cận hỏi: "Sao vậy?"
Mấy thực vật cũng nhận ra Thiên Hồi đang thất thần, lo lắng vây quanh cậu.
Ớt cay cho rằng Thiên Hồi đang sợ hãi, nhảy lên vai cậu, khẽ chạm vào tóc cậu tỏ vẻ trấn an, cây bắp cải ánh mắt lo lắng, ngửa đầu lay lay vạt áo cậu.
Thiên Hồi lắc đầu: "Không có gì..."
Điểm đã đủ, nhưng vẫn chưa thể làm nấm nhỏ sống lại, cậu tạm thời không nói chuyện này với các thực vật, chuẩn bị tích góp thêm rồi mua luôn.
Hơn nữa cây bắp cải hẳn là vẫn chưa biết... Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây, tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Thiên Hồi ngồi xổm xuống, sờ nhẹ đầu cây bắp cải: "Chúng ta đi thôi."
Số lượng thực vật đột nhiên tăng nhiều, cộng thêm khoảng 29 con.
Nhưng cũng may phần lớn thực vật hình thể nhỏ, chen chúc trong miệng cây ăn thịt người cũng đủ chỗ.
Thiên Hồi không vào trong nữa, chọn cùng Nam Đình Cận ngồi bên ngoài, cậu để lại ba lô, bên trong đủ đồ ăn và thuốc viên.
Tất cả thực vật lần lượt đi vào, Thiên Hồi ôm quả khế lớn cuối cùng vào, nhỏ giọng nói: "Được rồi, đừng sợ."
Hoa hướng dương đứng ở giữa, vừa trị liệu bổ sung cho các thực vật, vừa trấn an cảm xúc của chúng.
Mười mấy thực vật mới được cứu ra cũng cần thêm sự chăm sóc, nhiệm vụ này giao cho cây phát tài và tiểu bắp cải cùng mấy con khác.
Cà rốt và cây bắp cải canh giữ ở hai bên răng nhọn, quả hạch và bắp cũng ở đó.
Bắp lặng lẽ nhéo một cục bắp, đánh giá những con mới đến, nếu có ai không thành thật, sẽ cho một trận trước.
Nhưng những thực vật này bị nhốt ở căn cứ lâu rồi, hiện tại vẫn còn hơi mê man và bất an, hơn nữa có bốn dị thực cấp đặc biệt ở bên cạnh, tất cả đều ngoan ngoãn vô cùng.
Ngay cả quả anh đào lớn lúc trước chạy loạn khắp nơi, giờ phút này cũng tỏ vẻ thành thật, đi theo sau khoai tây, chủ động nhảy vào miệng cây ăn thịt người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!