Thiên Hồi cuộn tròn người trong ngăn tủ, nghiêng đầu dựa vào tấm ván gỗ.
Cậu im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.
Có vài người vừa đi qua, khoảng cách không tính là gần, lại thêm trời đang mưa nên tiếng nói chuyện không rõ lắm.
Nếu trời không mưa, có lẽ cậu đã đi ra ngoài rồi.
Nếu cậu và Hoa Ăn Thịt đều ở đây, vậy thì Nam Đình Cận có lẽ cũng...
Nhưng lỡ như cậu nghe nhầm thì sao.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, khó khăn lắm mới được an toàn. Nhớ lại những tình huống gặp phải trên đường đi, nói không sợ hãi là không thể.
Tùy tiện lộ diện, có lẽ sẽ lại gặp nguy hiểm.
Hơn nữa bên ngoài còn đang mưa, dính phải nước mưa sẽ bị thương, bên cạnh cậu còn mang theo hai cái cây nhỏ.
Thiên Hồi cúi đầu, nhìn Ớt Cay và Bắp Cải trong lòng.
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, những người (sinh vật) cậu tiếp xúc mà cậu sẵn lòng tin tưởng dường như chỉ còn lại đám thực vật này.
Huống hồ, lỡ như Ớt Cay và Bắp Cải bị phát hiện, chúng cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Một đứa thì hai chân bị thương nặng, đứa kia thì bé tí xíu, vừa nhìn đã biết chẳng có sức chiến đấu gì.
Thiên Hồi nhớ trong phần phân tích phe phái của trò chơi có nói, nhóm thực vật biến dị mấy năm gần đây bị con người và zombie truy bắt, tình hình chung không được tốt lắm.
Còn nữa, hôm nay cậu gặp phải hai đội người, cả hai đều nhắc đến Hoa Ăn Thịt.
Chẳng lẽ họ đều đang tìm kiếm Hoa Ăn Thịt, muốn bắt nó?
Nghĩ đến việc Hoa Ăn Thịt bị thương trước khi biến mất, lòng Thiên Hồi càng thêm lo lắng.
Cậu cũng muốn tìm thấy đối phương, đó là một trong những người bạn thân nhất của cậu.
Còn có Nam Đình Cận nữa, nếu anh ấy thật sự ở đây thì tốt rồi.
Thiên Hồi không nén được nỗi buồn, vẻ mặt càng thêm hoang mang và tủi thân.
Cậu muốn về Thực Vật Tiểu Viện, không muốn ở lại nơi này.
Bắp Cải dường như cảm nhận được cảm xúc của Thiên Hồi, dùng lá chạm nhẹ vào lòng bàn tay cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.
Thiên Hồi ôm chặt hai cái cây nhỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
—
Đêm đến, mưa dần tạnh.
Có vài con zombie cấp thấp lác đác đi qua đống đổ nát, không phát hiện ra Thiên Hồi đang trốn trong ngăn tủ.
Thiên Hồi không muốn ra ngoài, cậu mò mẫm lấy ra một quả trái cây còn lại, chia cho hai cái cây nhỏ cùng ăn.
Sức ăn của cậu rất nhỏ, nhưng lại hình như đói rất nhanh. Mới qua vài giờ, trạng thái lại biến thành [Nguy hiểm].
Ăn hết một phần ba quả trái cây, trạng thái lại trở về [Tạm ổn].
Ớt Cay lần này ngoan ngoãn nhận lấy đồ ăn được đút, mấy miếng đã nuốt hết phần thịt quả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!