Thiên Hồi đầu tiên là vui mừng, sau đó bán tín bán nghi.
Cậu hỏi: "Là thực vật gì?"
"Hình thể rất lớn," Nam Đình Cận trả lời, "Anh đã thấy một lần, không rõ chủng loại."
Thiên Hồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vậy sao anh biết là cấp đặc biệt..."
Cậu chưa từng nghe Nam Đình Cận nhắc đến chuyện này, nhưng hai người gặp lại không lâu, Nam Đình Cận trước đây không biết cậu muốn tìm tất cả dị thực vật cấp đặc biệt, cũng có thể giải thích được.
Thiên Hồi tựa vào lòng Nam Đình Cận, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sao, anh không gạt em chứ?"
Trong lòng cậu có chút cảnh giác mơ hồ, hơn nữa căn cứ là địa bàn của con người, không thể nói đi là đi.
Nam Đình Cận rũ mắt: "Anh từng lừa em khi nào?"
Thiên Hồi không nói, cậu cẩn thận hồi tưởng, trước kia Nam Đình Cận chắc chắn sẽ không lừa cậu.
Từ khi đến đây, Nam Đình Cận hình như... cũng không lừa cậu.
Lần đó muốn tìm cây ăn thịt người ở gần đây, anh không giấu giếm cậu.
Nam Đình Cận lại nhẹ giọng nói: "Anh lừa em làm gì?"
"Em..." Thiên Hồi ậm ừ nói, "Em cũng không biết."
Thực tế, dù Nam Đình Cận mất trí nhớ, Thiên Hồi tin tưởng nhất vẫn là anh.
Mấy đồng bọn của cậu từng muốn bắt giữ cây ăn thịt người, sau đó Nam Đình Cận tìm đến trong rừng, rồi lại đồng ý với Thiên Hồi không bắt cây ăn thịt người.
Khi hai người ở bên nhau, Thiên Hồi mua đồ từ cửa hàng trò chơi, cũng không tránh mặt Nam Đình Cận, Nam Đình Cận còn nhắc nhở cậu đừng để người khác thấy.
Tóm lại, Nam Đình Cận tuy là thủ lĩnh căn cứ con người, nhưng gần như luôn chiều theo Thiên Hồi, không giống "phe đối địch" chút nào.
Thiên Hồi suy nghĩ một lát, gần như tin.
Hai mắt cậu hơi sáng lên, lại hỏi: "Vậy... chúng ta đi như thế nào?"
Cậu nói "chúng ta", ý là muốn mang theo cả đội thực vật.
Nam Đình Cận im lặng một lát: "Em đồng ý với anh, anh sẽ sắp xếp."
Thiên Hồi vẫn còn do dự: "Em hỏi bọn Cà Rốt đã."
Nam Đình Cận kiên nhẫn nói: "Được."
Các thực vật vẫn đang tắm, mầm cây nhỏ nấp sau cây rối rắm rất lâu, từng bước một đi đến bên hồ.
Nó không đến gần các thực vật khác, cố ý chọn chỗ xa hơn, định rửa nhanh rồi về cây canh đêm.
Vừa chạm vào nước, bắp và khoai tây "ầm ầm" bơi lại.
Khoai tây vẫy tay chào: "Ô!"
Lúc nãy mầm cây nhỏ giúp giết tang thi, chúng nó đều thấy, đã cùng nhau đánh nhau thì là bạn bè.
Mầm cây nhỏ rụt rè gật đầu, cởi một lớp vỏ ngoài, bỏ vào nước rửa.
Bắp mở to mắt nhìn, đến gần xem vỏ của nó, thò tay sờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!