Chương 20: Nhớ ta... bao nhiêu?

Thiên Hồi ngẩn người một lúc lâu, vừa vui sướng lại vừa bối rối.

Thì ra Nam Đình Cận đã đọc được thư cậu viết...

Tối hôm qua trước khi ngủ, cậu còn đang nghĩ về đối phương, hy vọng ngày hôm sau có thể tìm được cơ hội trà trộn vào khu an toàn.

Không ngờ vừa tỉnh giấc, Nam Đình Cận đã xuất hiện trước mặt cậu.

"Ừ..."

Thiên Hồi vội vàng gật đầu, không nhịn được tiến lên nửa bước, lập tức nhào vào lòng Nam Đình Cận, ôm chặt lấy hắn.

"Anh có nhận được không?" Thiên Hồi ngẩng đầu, có chút lắp bắp, "Thư của em, đó là em tự viết, em còn viết tên..."

Đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp của cậu sáng lấp lánh, nỗi buồn bã và mất mát của hai ngày trước tan biến như hư không.

Cà Rốt đứng trên bức tường thấp bên cạnh lặng lẽ quan sát, ánh mắt vô cùng vui mừng.

Xem ra Thiên Hồi rất thích món "quà" này, không uổng công bọn nó thức trắng đêm, canh giữ Nam Đình Cận cho đến khi Thiên Hồi tỉnh lại.

Bắp cũng bò lên tường thấp, tiến đến bên cạnh Cà Rốt, giúp nó đấm vai.

Cà Rốt sờ đầu Bắp, ý bảo rằng chủ ý này không tệ.

Nam Đình Cận đáp: "Nhận được rồi."

So với Thiên Hồi, hắn dường như không biểu lộ quá nhiều niềm vui khi gặp lại, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Thiên Hồi, hơi thở có chút căng thẳng và trầm thấp.

Thiên Hồi không hề nhận ra, vui vẻ đến mức phản ứng chậm chạp, cậu nghĩ địa điểm hẹn gặp trong thư là ở khu an toàn, vậy Nam Đình Cận làm sao biết cậu ở đây?

"Anh, anh đến từ khi nào..."

Cậu vừa nói, đột nhiên liếc thấy một cành cây quen thuộc đang quấn quanh cổ Nam Đình Cận, những chiếc lá cứng như lưỡi dao áp sát vào da hắn, chỉ cần siết chặt một chút nữa là có thể cắt đứt mạch máu.

Thiên Hồi ngây người, nhận ra có gì đó không ổn.

Cậu buông Nam Đình Cận ra, quay đầu nhìn về phía hoa ăn thịt người.

Hoa ăn thịt người lắc đầu tỏ vẻ không phải mình làm, rồi dùng lá cây chỉ về phía Cà Rốt.

"Ô!" Cà Rốt và Bắp đứng song song trên bức tường thấp, thản nhiên thừa nhận, trông còn rất tự hào.

Sau đó, Ớt Cay và Khoai Tây cũng bò lên tường thấp.

Khoai Tây cũng tỏ vẻ phấn khích, chỉ có Ớt Cay hơi chút chột dạ, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn Thiên Hồi.

Thiên Hồi thậm chí còn phát hiện, cây xấu hổ cũng ở giữa bọn chúng, biến thành nhỏ như móng tay dán trên trán Ớt Cay, màu sắc gần như hòa làm một.

Cậu hơi hé miệng, rồi lại nhìn về phía Nam Đình Cận trước mặt.

Còn có thông báo trò chơi cậu thấy khi tỉnh lại, "Làm một chuyện khác thường", "Tạo ra ảnh hưởng lớn"...

Chẳng lẽ... lời Bắp nói ngày đó...

Thiên Hồi nhẹ nhàng hít vào một hơi, chưa kịp hoàn hồn khỏi kinh ngạc, hoa ăn thịt người và Cà Rốt đồng thời quay đầu nhìn về phía xa, nhận ra hơi thở lạ đang đến gần.

Không xong, người của khu an toàn đến tìm rồi!

Cà Rốt "ô ô" vài tiếng, vẫy tay ý bảo mọi người mau đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!