Chương 17: Có một phong thư gửi ngài

Giấy và phong bì đều là nhặt được, vất vả lắm mới thành một phần.

Thiên Hồi viết rất chậm, từng nét bút đều cẩn thận suy nghĩ rất lâu, không dám dùng sức quá mạnh, sợ viết hỏng.

Sau khi viết xong một hàng, cậu cất vào xác bắp cải, tránh bị ai nhìn thấy.

Cây ăn thịt người nằm trên ba lô, làm bàn cho Thiên Hồi, cây phát tài thỉnh thoảng giúp khuấy bùn.

Trong đám thực vật, chỉ có cây ớt cay biết chữ, nó treo trên vai Thiên Hồi, nghiêng đầu xem nội dung thư.

"Tiểu Cận:

Em rất nhớ anh, lần trước chia tay, em và Tiểu Tím về trễ quá, không tìm thấy anh."

Viết đến đây, Thiên Hồi buồn bã rũ mắt, vẽ một khuôn mặt mếu máo ở phía sau.

Hàng tiếp theo tiếp tục viết:

"Em muốn gặp anh, sẽ đợi anh dưới gốc cây cong."

Gần đó có một cây đại thụ cong, vì vậy căn cứ gần nhất cũng tên là căn cứ Loan Thụ, Thiên Hồi thấy trên biển báo giao thông.

Về thời gian chờ đợi, Thiên Hồi do dự một lát, không viết vào, chỉ thêm một câu "Sẽ luôn nhớ anh".

Không biết khi nào thư mới đến tay Nam Đình Cận, mà cậu còn phải đi tìm tung tích cà rốt.

Nhưng nếu không thể gặp nhau ở địa điểm hẹn, để Nam Đình Cận biết cậu đến đây cũng được.

Còn nói cho hắn biết, tối đó cậu không cố ý về trễ như vậy, chia tay mấy ngày, bây giờ rất nhớ hắn.

Cuối cùng, Thiên Hồi viết tên mình ở cuối thư.

Cậu kiểm tra hai lần xác nhận không có lỗi, nhẹ nhàng làm khô bùn, phủi bụi bẩn.

Cây ớt cay tiến lại gần xem xét, chữ của Thiên Hồi viết xiêu vẹo, như người mới học, may mà không có chữ sai, cũng có thể đọc được.

Chỉ có tên cậu hơi qua loa, chữ "Hồi" vẽ hai vòng tròn, bộ thủ phía trên thành một cục.

"Ô?" Cây ớt cay chỉ tay, ý nói Thiên Hồi viết sai, còn khoa tay múa chân muốn dạy cậu.

Thiên Hồi lắc đầu: "Không có, đó là một chiếc lá... không giống sao?"

Cậu luôn viết tên mình như vậy, cảm thấy rất đặc biệt.

Cây ớt cay lại nhìn kỹ, miễn cưỡng "ô" một tiếng.

Thôi vậy, Nam Đình Cận chắc chắn biết thư ai viết.

Viết xong nội dung thư, còn phải viết lên phong bì.

Thiên Hồi bỏ thư vào phong bì, viết bốn chữ "Gửi Nam Đình Cận" thật to, góc lại vẽ chữ "Hồi".

Cuối cùng hoàn thành xong tất cả, đã là buổi chiều.

Thiên Hồi ăn chút bánh mì để bổ sung năng lượng, tiện thể cho thực vật bên cạnh ăn.

Thừa lúc xung quanh không có ai, Thiên Hồi ra khỏi xác bắp cải, trở lại cửa căn cứ lúc nãy.

Cậu nhìn quanh bốn phía, cẩn thận bỏ thư vào, rồi nhanh chóng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!