Thiên Hồi ngơ ngác nhìn Nam Đình Cận, vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Câu hỏi này, cậu không biết phải trả lời thế nào.
Hình như cậu... thật sự không hiểu rõ Nam Đình Cận.
Trước đây ở Viện Thực Vật Nhỏ, hai người chỉ có thể ở bên nhau một ngày trong bảy ngày, khi ở bên nhau, Nam Đình Cận sẽ dạy cậu đọc sách, viết chữ, cùng cậu phơi nắng.
Nam Đình Cận đến từ đâu, quá khứ của hắn ra sao, cậu đều không biết.
Nhưng mà... cậu cũng không biết gì về chính mình.
Cây ăn thịt người cảm thấy có gì đó không ổn, chậm rãi di chuyển tới, nhìn chằm chằm vào cổ Nam Đình Cận, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Nam Đình Cận liếc nhìn nó, lòng bàn tay v**t v* làn da má Thiên Hồi, thong thả buông tay ra.
Hắn vẫn ôm Thiên Hồi, chờ đợi câu trả lời.
Thiên Hồi vẫn đang cố gắng suy nghĩ, trước đây cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần biết quá nhiều.
Nhưng sau khi đến đây, quá nhiều chuyện đã xảy ra trong một thời gian ngắn.
Những lời Nam Đình Cận nói khiến đầu óc Thiên Hồi có chút hỗn loạn.
Cậu im lặng rất lâu, vô thức nắm chặt tay áo Nam Đình Cận, hàng mi dài thường xuyên run rẩy.
Nam Đình Cận cũng không vội, hiếm khi hắn kiên nhẫn như vậy.
Cuối cùng, Thiên Hồi ngáp một cái, bắt đầu mệt mỏi.
Cậu dụi mắt, như thể đã quên mất mình đang nói chuyện gì, trông ngoan ngoãn và yên tĩnh trở lại.
Nam Đình Cận rũ mắt: "Đi ngủ thôi."
Thiên Hồi gật đầu, cây ăn thịt người bên cạnh giật nhẹ vạt áo cậu, ra hiệu cậu cùng nó về dưới tán cây ngủ.
Cậu bế cây ăn thịt người lên định rời đi, lại bị Nam Đình Cận ngăn lại.
"Còn nữa," Nam Đình Cận hỏi, "Quần áo của ngươi từ đâu ra?"
Ngoài quần áo, còn có chiếc ba lô mới của cậu, cùng với đồ ăn và nước sạch dường như vô tận.
Thiên Hồi ấp úng: "Em... em mua."
Nam Đình Cận không hỏi nhiều, chỉ nói: "Đừng để người khác thấy."
Thiên Hồi ngoan ngoãn gật đầu, "ừ" một tiếng, quay đầu rời đi.
Nam Đình Cận đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Thiên Hồi quay lại dưới tán cây nằm xuống, rồi lại ngáp một cái, buồn ngủ nhắm mắt lại.
Gió đêm thổi qua, tầm nhìn trong rừng cây càng tối hơn, cả người Nam Đình Cận chìm trong bóng tối, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, mở máy liên lạc trong tay.
Hai ngày nay, đội bốn người đã gửi rất nhiều tin nhắn, hỏi thăm tiến triển của Nam Đình Cận.
Họ đã bàn bạc gần xong, có thể đến hỗ trợ.
Nếu Nam Đình Cận đồng ý, chỉ cần gửi một tọa độ cụ thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!