Nam Đình Cận không mặc áo khoác ngoài, Thiên Hồi ngửi được mùi nước suối và sương sớm ẩm ướt trên người hắn.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc gần trong gang tấc, trong khoảnh khắc, cảm giác như chẳng có gì khác biệt so với trước đây.
Thiên Hồi ôm chặt eo hắn, vùi mặt vào, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
Khi cảm xúc đã ổn định hơn, cậu cảm nhận được Nam Đình Cận đang v**t v* tóc mình, từ trán xuống mang tai, động tác vô cùng dịu dàng.
Thiên Hồi chậm chạp nhận ra, Nam Đình Cận đột nhiên ôm mình, không những không từ chối, mà còn thật sự ôm cậu.
Rõ ràng mấy ngày trước, hắn còn nói muốn gi·ết cậu.
Trong khoảnh khắc, Thiên Hồi suýt chút nữa cho rằng Nam Đình Cận đã khôi phục ký ức.
Cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Nam Đình Cận.
Vẻ mặt Nam Đình Cận thản nhiên, không thể hiện quá nhiều cảm xúc, đôi mắt đen láy nhìn xuống, ánh mắt vẫn mang theo chút dò xét, như thể cái ôm này không hề mang theo bất kỳ tình cảm nào.
Thiên Hồi lập tức bình tĩnh lại, Nam Đình Cận vẫn chưa nhớ ra gì cả.
Cậu định rời khỏi vòng tay Nam Đình Cận, đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lại không đẩy được.
Thiên Hồi ngơ ngác, đẩy thêm lần nữa, lần này Nam Đình Cận mới buông tay ra.
Cậu lùi lại, trở về chỗ bãi cỏ, cây ăn thịt người tiến tới, cảnh giác nhìn chằm chằm Nam Đình Cận.
Đáy mắt Thiên Hồi vẫn còn vương lại chút tủi thân, cậu ôm cây ăn thịt người lên, cụp mắt xuống: "Anh không phải muốn... gi·ết em sao?"
Nam Đình Cận im lặng một lát, hỏi sang chuyện khác: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Trước khi hắn đến, trạng thái của Thiên Hồi đã rất kỳ lạ, có lẽ liên quan đến cây ăn thịt người.
Nam Đình Cận nhìn về phía cây ăn thịt người, không hề để ý đến ánh mắt đầy địch ý của nó.
Loài thực vật biến dị hung hãn, tàn bạo, khiến vô số dị năng giả và tang thi khiếp sợ này, lúc này lại ngoan ngoãn như một con thú cưng trong lòng Thiên Hồi.
Không chỉ vậy, những loài thực vật khác xung quanh Thiên Hồi cũng không có dấu hiệu bị thao túng.
Ngay cả những loài thực vật xa lạ trong rừng cũng không chủ động tấn công cậu.
Phán đoán ban đầu có khả năng đã sai, Thiên Hồi có lẽ không liên quan đến căn cứ Thiên Không.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng cậu đã được huấn luyện đặc biệt, hoặc ngụy trang rất giỏi.
Thiên Hồi do dự một lát: "Chuyện là... bạn của em và Tiểu Tím, bị những người khác..."
Cậu vừa buồn bã vừa tức giận, không thể nói tiếp được nữa.
Nam Đình Cận đoán được phần nào, hỏi: "Ai?"
Thiên Hồi cúi đầu: "Em không biết."
Cây ăn thịt người ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại nhìn Nam Đình Cận, dùng lá cây chỉ về một hướng.
Nam Đình Cận nhìn theo hướng đó, không nói gì.
Là một loài thực vật biến dị cấp đặc biệt, cây ăn thịt người có thể phân biệt được mùi hương từ những nguồn khác nhau, nhưng không thể xác định rõ ràng đó là căn cứ nào, tên căn cứ là gì, phạm vi tương đối rộng.
Tuy nhiên, nếu nó gặp lại những người đó...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!