Chương 29: Thăm trường quay

Cố tiên sinh đến lúc này, chắc chắn là biết cô bị bắt nạt rồi, cho nên đến chống lưng cho cô đây mà.

Du Yến mang theo hai chị em vội vàng đi ra trường quay, sợ đi chậm sẽ bị chật cứng như ban sáng, muốn nhìn thấy anh chắc phải bắt ghế đứng lên.

Nhưng đi được nửa đường, cô lại kéo hai người lại, không nói hai lời xoay người quay về.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đỗ Phi Phi và Cảnh Hân bị cô làm cho hoang mang, không hiểu cô đang định làm gì, vừa định hỏi lại nghe cô nói: "Bây giờ em qua đó, phải dùng thân phận gì đây? Bà xã của Cố tiên sinh? Thế không phải những chuyện trước kia đều uổng công sao?"

Đỗ Phi Phi dừng lại, nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, nói: "Cố tiên sinh nhà em là người lợi hại như thế, anh không nghĩ đến điểm này sao, nếu anh đã đến đây, đương nhiên đã có chuẩn bị, em không đi xem thử sao biết được?"

Du Yến lập tức cười đáp: "Chị nói rất có đạo lý."

Thế là ba người vui vẻ đi đến trường quay.

Trường quay không hề chật cứng người, tuy nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng vẫn là ai làm việc nấy, nhân viên xung quanh khá nhiều nhưng đều không dám lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn theo mà thôi.

Cảnh Hân lại gặp phải em gái vừa rồi bị cô giữ lấy, nhỏ giọng hỏi cô nàng: "Sao đứng xa thế, có thể xem rõ hơn sao."

Em gái kia cũng đè thấp giọng xuống: "Khí thế của đối phương quá cường đại, không dám tiến lên trước."

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảnh Hân thấu hiểu gật đầu, đừng nói những người này, cho dù là cô, vì có quan hệ với Du Yến, thường xuyên phải chạm mặt với Cố tiên sinh, nhưng mỗi lần gặp anh, cô đều giống hệt như chuột trông thấy mèo vậy, vô cùng sợ sệt, hai chân run lẩy bẩy, vì cả người Cố tiên sinh phát ra khí chất không giận mà uy, khí thế quá cường đại khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

Cũng chỉ khi bên cạnh Du Yến, Cố tiên sinh mới lộ ra vẻ ôn hòa, để mặc cho Du Yến tác oai tác quái trên người anh, có lần cô còn trông thấy Cố tiên sinh cắt móng tay móng chân cho Du Yến, anh dịu dàng nâng lấy chân cô, cúi đầu cẩn thận cắt, dáng vẻ nghiêm túc kia, khiến Cảnh Hân nhớ mãi không quên.

Cảnh Hân nghĩ: Không biết bản thân phải tu bao nhiêu kiếp, mới có thể hệt như chị Yến vậy, gặp được một người tốt như thế.

Cảnh Hân bên này đang ngây ngốc, Du Yến bên kia đã đi về hướng đạo diễn Lý của bọn họ.

Bởi vì không có đám người chen chúc cho nên cô từ xa đã trông thấy Cố tiên sinh của mình, dưới tán ô che nắng to, có đặt vài chiếc ghế mây, Cố tiên sinh đang nhàn nhã ngồi đấy, đạo diễn Lý ngồi một bên trò chuyện với anh, cho dù cách khá xa, cũng có thể thấy được động tác thận trọng của ông, mà bên cạnh Cố tiên sinh, hình như còn có thêm một người nữa, nhưng người kia bị Cố tiên sinh che mất, nhìn không rõ lắm.

Hệt như tâm linh tương thông, Du Yến vừa xuất hiện, Cố tiên sinh lập tức nhìn thấy cô, chỉ thấy anh nói gì đó với đạo diễn Lý, đạo diễn Lý liền xoay người qua, vẫy tay với Du Yến đằng sau, ra hiệu cô qua đó.

Du Yến khẽ cười, rất không nghĩa khí bỏ lại hai người sau lưng, chạy chậm qua bên kia.

Cố tiên sinh vẫn soái như thế, cho dù dưới ô che nắng, ngồi trên ghế mây không tao nhã thì anh vẫn ngồi rất có khí chất vương giả, không ai sánh bằng. Mà bên cạnh anh, một người đàn ông đeo kính đen, nửa nằm trên ghế mây, một chân còn đung đưa qua lại, sao trông người này hệt như lưu manh vậy.

Chờ đã, hình như cô đã từng gặp qua người này rồi.

Du Yến vẫn chưa nghĩ ra là ai, đối phương đã ngồi thẳng dậy, cười chào cô, "Ây da, Tiểu Yến, đã lâu không gặp, em lại càng xinh hơn rồi." Sau khi nhìn thấy vẻ hoang mang của cô, người đàn ông đó lại hỏi: "Sao vậy, lần trước còn cùng nhau chơi mạt chược, quên nhanh vậy sao, em còn thắng của anh một số tiền mặt lớn đấy."

Người đàn ông nói đến đây liền tháo kính mát xuống, cười tủm tỉm nhìn cô.

Du Yến lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là người đàn ông trung niên chuyên bị ù ư, hôm nay cả người ăn mặc rất mốt, trông trẻ ra rất nhiều.

Du Yến quét tư liệu trong não một lượt, miễn cưỡng nhớ đến lúc chờ người đổi tiền mặt đến, có trò chuyện vài câu, người này hình như gọi là Bùi Thiếu Hoa.

Thế là lễ phép gọi: "Anh Hoa."

Lúc hai người trò chuyện, Cố tiên sinh chỉ là lẳng lặng ngồi thẳng người, cong môi nghe họ đối thoại với nhau, không hề xen vào.

Du Yến chào hỏi xong liền đưa mắt nhìn Cố tiên sinh, trong mắt anh mang theo ý cười, ấm áp chăm chú ngắm cô, thế là cô ngoan ngoãn gọi một câu: "Cố tiên sinh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!