Chương 15: Phúc lợi (2)

Hai người về đến nhà đã là một giờ sáng hơn, trước đó quản gia có hỏi cần phải chuẩn bị bữa ăn khuya hay không, nhưng trong lúc Du Yến xem bọn họ đánh mạt chược đã được Cố tiên sinh đút cho ăn rất nhiều điểm tâm rồi, bây giờ vẫn cảm thấy hơi no, cô lại hỏi Cố tiên sinh muốn ăn gì, sau khi nhận được anh bảo không cần liền bảo Dư quản gia đi nghỉ ngơi.

Vì đêm trước vận động quá kịch liệt, cho nên đêm nay, sau khi hai người tắm rửa xong liền quy củ chúc nhau ngủ ngon rồi lên giường nằm.

Sáng sớm, Du Yến bị ác mộng đánh thức, trong mơ, gương mặt Kỷ Hải dữ tợn, cầm ống chích không ngừng đuổi theo cô, cô chạy mãi chạy mãi, cuối cùng chạy lạc, rơi xuống một vực sâu không đáy, cảm giác rơi xuống khiến cô giật mình thức dậy, lúc mở mắt ra, trong đầu trống rỗng, đột nhiên không phân biệt được mình đang ở ở đâu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho đến khi nhìn thấy gương mặt yên tĩnh khi ngủ của Cố tiên sinh bên cạnh, sự hoảng loạn vừa rồi mới biến mất.

Từ trước đến giờ Cố tiên sinh đều dậy sớm hơn cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt khi ngủ của Cố tiên sinh, lúc Cố tiên sinh ngủ vẫn rất soái, đến cả râu xanh dưới cằm trông cũng đặc biệt gợi cảm.

Du Yến nhìn đến có chút si dại, tim đập thình thịch, đột nhiên rất muốn làm chút chuyện thân mật.

Thế là, lén lút hôn khẽ lên môi anh, sau đó lại chui vào chăn anh, cô chuẩn bị dùng phương thức đặc biệt để đánh thức mỹ nam của cô.

Cố tiên sinh tỉnh lại trong sự sảng khoái ấm nóng, ban đầu còn cho rằng mình mộng xuân, thế nhưng khi cảm nhận được cảm giác sảng khoái truyền từ thân dưới đến, mới phát hiện là có người đang làm chuyện xấu trên người anh.

Cố tiên sinh cong môi, nở nụ cười lười nhác, buổi sáng tốt đẹp thế này, anh không thể phụ đi sự cố gắng của ai kia, anh vừa vung tay lên, chiếc chăn thoáng cái bao phủ cả hai người.

Thế là, trên chiếc giường rộng lớn, một ngọn núi lớn bắt đầu không ngừng rung lắc vừa kịch liệt vừa không theo quy tắc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng thở dốc kiều mị của phụ nữ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc

- Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật là vừa hòa hợp lại diễm lệ.

Hôm nay Cố tiên sinh đi làm trễ, đây đúng là một tin tức mới mẻ, vốn dĩ đã sắp xếp cuộc họp buổi sáng, các giám đốc bộ phận đã đợi hơn một tiếng, nhận được thông báo hủy họp, vài giám đốc ỷ mình làm lâu năm, liền nhiều chuyện hỏi Triệu Thiêm một câu, vì sao hôm nay sếp lại không đến?

Triệu Thiêm nhún nhún vai, biểu thị rằng mình cũng không rõ chuyện này. Đùa chắc, anh ta có thể nói cho họ biết nguyên nhân là sếp đến trễ sao? Làm một trợ lý được đào tạo chuyên nghiệp, anh có nghĩa vụ quản lý và bảo vệ hình tượng của ông chủ.

Chẳng qua Triệu Thiêm đi theo Cố tiên sinh nhiều năm thế này, sớm biết tác phong nghiêm cẩn của anh, cho nên lúc nhận được điện thoại Cố tiên sinh bảo anh dậy muộn, nhắn anh ta hủy cuộc họp buổi sáng, Triệu Thiêm liền cho rằng Cố tiên sinh có phải ngã bệnh rồi chăng? Vì ngoại trừ lý do bị bệnh, anh rất khó tưởng tượng ra việc Cố tiên sinh vô duyên vô cớ đến trễ.

Sau khi trễ hơn hai tiếng đồng hồ, Cố tiên sinh rốt cuộc thong thả đi trễ.

Triệu Thiêm lén lút đánh giá boss, cảm thấy tinh thần anh sung mãn, gương mặt như phát sáng, vô cùng hồng hào, căn bản không có chút dáng vẻ ngã bệnh nào, lại tỉ mỉ nhìn một lần nữa, lại còn có thể phát hiện ra ý cười trong mắt Cố tiên sinh, tâm trạng anh rất tốt.

Sau khi quen nhìn dáng vẻ cao thâm khó lường của Cố tiên sinh, lúc này nhìn anh, Triệu Thiêm cảm thấy mình thật sự rất không quen.

Thời điểm Triệu Thiêm đưa trà đến, không nhịn được tò mò hỏi, "Chủ tịch, có chuyện vui gì ư?"

Cố tiên sinh đang đọc tài liệu, nghe thấy câu hỏi của trợ lý, vô thức đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi Triệu Thiêm, "Rất rõ ràng sao?"

Câu hỏi ngược này chính là đã thừa nhận câu hỏi vừa rồi của anh ta.

Nhưng rõ ràng biết Cố tiên sinh có chuyện vui, lại không thể tiếp tục hỏi, tâm trạng Triệu Thiêm rất phức tạp, hu hu hu..., muốn hóng hớt, mong chân tướng!

Triệu Thiêm quyết định ra khỏi phòng làm việc sẽ lập tức gọi điện cho Dư quản gia, đối phương là một trung tâm quản lý tin tức hóng hớt vạn năng, không có tin tức nào có thể lọt qua pháp nhãn của Dư quản gia.

Nhưng lúc này, vẫn là phải cố gắng áp chế linh hồn hóng hớt đang dao động của mình lại, thành thật đáp lời Cố tiên sinh.

"Rất rõ ràng ạ!" Triệu Thiêm chắc nịch gật đầu.

Cố tiên sinh liền nhướng mày, trưng ra vẻ mặt hóa ra như vậy, sau đó dặn dò anh ta, "Cho nên, cậu đem lịch trình chiều nay hủy đi, tôi muốn về sớm."

Làm sao... lại là cho nên vậy? Vế "bởi vì" ở đâu rồi? Cố tiên sinh, ngữ văn của anh có phải là do thầy số học dạy hay không?! Buổi sáng anh vừa đến muộn, buổi chiều còn muốn về sớm, Cố tiên sinh nguyên tắc của anh ở đâu rồi? Sự nghiêm túc của anh đâu? Bị người ngoài hành tinh ăn mất rồi sao?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!