Chương 9: Bạn Học Cũ Chết Rồi

Tôi hét lên một tiếng, vội vàng lui lại, đụng phải giường chiếu, ngã nhào trên đất, lại đột nhiên trông thấy một khuôn mặt méo mó.

Dưới giường là một cơ thể phụ nữ trần truồng.

Trái tim của cái xác được lấy ra và kỳ lạ là nó không đổ một giọt máu.

"Giữ cô ấy lại cho tôi" Chung Tuấn Tường nói.

Con ma nhỏ chui ra từ gầm bàn ăn nhanh chóng leo lên người tôi, ngay lập tức tôi không thể cử động giống như bị ma đè.

Chung Tuấn Tường lấy ra một con dao rỉ sét từ trong chiếc túi bẩn có dính máu đỏ tươi, hắn ta từng bước đi về phía tôi, trên miệng nở một nụ cười lãnh khốc âm hiểm.

"Trái tim của cô gái trẻ tuổi đối với tôi và con trai tôi là thuốc đại bổ.

Chỉ có thể tự trách bản thân vận mệnh của mình không tốt mà thôi."

Hắn ta vỗ vỗ nhẹ vào khuôn mặt của tôi và nói: "Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

Nếu tôi mà không bị thương thì chắc chắn trước tiên phải tận hưởng nó một phen rồi."

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói: "Mau ra tay đi"

Mặc dù tôi không thể cử động cơ thể của mình nhưng miệng của tôi vẫn có thể cử động, sống chết trước mắt tôi căn bản là không quan tâm có đau hay không, hung hăng cắn đầu lưỡi, phun máu trên mặt hắn ta.

Hắn ta thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ bất ngờ cử động, không kịp né tránh nên bị phun một ngụm máu lên mặt.

Hắn ta hét lên, che mặt và lùi lại rồi gào lên đau đớn một tiếng, bụm mặt lui lại, trong khe ngón tay toát ra từng sợi khói xanh, trong không khí lập tức tràn ngập mùi hôi thối khiến người buồn nôn.

"Máu thuần dương sao? Hắn ta hét lên "Làm sao một người phụ nữ có thể có dòng máu thuần dương chí cương? Cô rốt cuộc là ai?".

Tôi cảm thấy trên người trở nên nhẹ hơn và con ma nhỏ đè lên người tôi bỗng biến mất.

Tôi vội vàng bật dậy hỏi Chu Nguyên Hạo: "Sau đó tôi nên làm cái gì?"

"Xem kịch đi." "Cái gì?"

"Xem kịch hay là được rồi.

Vào lúc giữa trưa bị phun cho một mặt máu thuần dương chí cương, pháp lực hắn ta tạm thời hoàn toàn biến mất" Chu Nguyên Hạo nói: "Đối với những người nuôi ma nhỏ mà nói, đáng sợ nhất chính là mất hết pháp lực, hắn ta sẽ hoàn toàn mất khống chế đối với con ma nhỏ.

Con ma nhỏ có ân oán sâu nặng với chủ nhân của mình, một khi thoát khỏi sự khống chế, nó sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống chủ nhân".

Lời còn chưa dứt, cái con ma nhỏ lúc nãy biến mất liền xuất hiện ở trên lưng Chung Tuấn Tường, dưới bàn cơm lại leo ra ngoài một con nữa.

"Cút đi, tụi mày cút ngay cho tao!" Chung Tuấn Tường xua tay chửi bới: "Tao ngày ngày nuôi dưỡng tụi mày bằng máu, tụi mày còn dám làm tổn thương tao nữa à".

Hai con ma nhỏ cũng mặc kệ tiếng kêu gào của hắn ta, tranh nhau chen lấn tiến vào thân thể.

Hắn ta thống khổ nắm lấy mái tóc vốn đã có số lượng không nhiều của mình, từ trong con mắt lỗ mũi bắt đầu tuôn ra máu tươi.

Trong vài giây, Chung Tuấn Tường ngã xuống đất, hai mắt trợn trắng càng không ngừng run rẩy, thấy mình không thể sống sót.

"Mau đập đồ vật nằm dưới bàn cơm" Chu Nguyên Hạo lại ra lệnh lần nữa.

Tôi vén tấm khăn trải bàn lên dưới bàn có một cái bình gốm.

Tôi nắm lấy cái ghế đập bình gốm vỡ nát.

Cải bình gốm bị đập vỡ tan tành, trong đó chảy ra một thứ chất lỏng có mùi vô cùng tanh hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!