Sắc mặt của Trưởng thôn Văn trắng bệch: "Câm miệng! Câm miệng! Cô như thế là vu oan giá họa cho tôi! Tông Bình à, anh chồng của chú là người như thế nào, chú còn không biết sao? Là cô ta vu khống cho anh!"
Tôi lườm ông ta một cái: "Trước giờ tôi chưa từng đi qua thôn của mấy người, làm sao có thể hiểu rõ chuyện ở thôn của mấy người như thế? Tôi nói cho ông biết, ma nữ tên Trương Mai Huệ đó hiện tại đang cưỡi ở trên cổ của ông kia kìa, có phải gần đây ông đều cảm thấy cổ mình rất nặng? Xương ở bả vai có vấn đề?"
Sắc mặt của Trưởng thôn Văn càng trắng bệch hơn nữa, vô thức sở sờ cổ của mình.
Tôi lại nói: "Ma nữ đó nói, cô ấy để lại chứng cứ ở trên người của ông rồi.
Lúc mấy người xô xát, cô ấy đã cào ngực của ông bị thương.
Nếu như ông thật sự trong sạch, vậy có dám cởi quần áo ra không?"
Ông ta theo bản năng giữ chặt lấy quần áo của mình, Văn Tông Bình nhìn ông ta, nói: "Anh chồng, em cũng không tin lời cô ta nói.
Anh vẫn cứ cởi quần áo ra đi, cũng có thể chứng minh bản thân mình trong sạch.
Trong lúc nhất thời, Trưởng thôn Văn có chút hoảng loạn: "Tôi, tôi thân là một người trưởng thôn, mấy người nói cởi là tôi sẽ cởi?"
Sắc mặt Văn Tông Bình thay đổi, xông lên lột quần áo của người kia.
Lồng ngực lộ ra, quả nhiên là có bốn đường cào vẫn còn chưa lành hết.
"Cầm thú, tôi giết anh!", Văn Tông Bình nhào tới, toàn bộ người dân trong thôn lập tức rối ren.
Cảnh sát trưởng Trần vội vàng kêu người kéo bọn họ ra.
Tư Hoàng Lăng ở sau lưng gia ngón tay cái về phía tôi, tôi có chút đắc ý, sau đó nhìn về phía ma nữ trên cổ của Trưởng thôn Văn, có ấy nở nụ cười cảm kích hướng về phía tôi.
Chỉ là vài nhân viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi.
Chuyện sau đó cũng không thuộc quyền quản lý của tôi nữa, tôi đoán chừng người trong thôn Lợi này bây giờ cũng không dám tìm tới tôi và Song Nhi gây sự, tôi lập tức dẫn Song Nhi trở về nhà.
Song Nhi bị khiếp sợ, lại bị chút vết thương ngoài da, vốn nên phải ở lại bệnh viện hai ngày để quan sát một chút.
Nhưng cô ấy sợ dì Hai lại tìm tới cô ấy gây phiền phức, muốn trở về Nam Giang.
Tôi lại đưa cho có ấy một ít tiền, mua cho cô ấy vé máy bay, đích thân tiến cô ấy lên máy bay mới coi như yên tâm được.
Tư Hoàng Lăng gọi điện thoại cho tôi, nói thành phố thành lập tổ chuyên án, điều tra về sự kiện của thôn Lợi, thời gian gần đây anh ấy sẽ vô cùng bận rộn.
Tôi thu dọn lại căn phòng một chút, dự định hôm nay đóng cửa sớm một tỷ.
Nhưng có một vị đạo sĩ tới, đưa mắt nhìn tôi đánh giá: "Cô gái nhỏ, gần đây cô gặp ma ư?"
Tôi thoảng sửng sốt, cũng bắt đầu đưa mắt đánh giá ông ta.
Chiếc áo đạo sĩ trên người ông ta vô cùng dơ, dơ đến nổi không còn nhìn rõ được màu sắc là gì nữa.
Tóc búi trên đỉnh đầu, xen ngang giữa là một nhánh cây, cũng không biết đã bao lâu rồi không có gội, đổ dầu trơn bóng giống như đang thoa dầu bôi tóc vậy.
Trên mặt cũng tối đen như mực, chừa bộ râu dài, thoạt nhìn trông vô cùng lôi thôi.
Không biết tại sao, tôi có ấn tượng rất không tốt với vị đạo sĩ này.
"Làm nghề này như chúng ta, gặp phải vài chuyện không thể lý giải được là chuyện bình thường mà, Tôi cười nói: "Kính nhi viễn chi, dù sao tôi nhìn thấy cũng làm như không thấy là được rồi."
Đạo sĩ bỗng nhiên nở nụ cười, ông ta cười lên còn khó coi hơn là khóc: "Cô gái nhỏ, tôi thấy dáng vẻ của cô như thế nào, là đang bị một con ma nam quần lấy rồi.
Trên đầu chữ sắc có con dao, cho dù ma nam kia vóc dáng cũng được, cũng chỉ là một cái ảo giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!