Chương 45: Ma Nữ Trong Gương

Tư Hoàng Lăng nói: "Chẳng trách nhà họ Nhiễm có tiền như thế, hoá ra là như vậy mà có."

Tôi trầm mặc một hồi, nói: "Nếu như cô ấy là ma nữ mà họ Nhiễm nuôi dưỡng, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội.

Tư Hoàng Lăng tinh thần lập tức tỉnh táo nói: "Nói rõ hơn đi."

"Đầu tiên, chúng ta đều biết rõ rằng con ma nữ này đến đây bằng cách thế nào.

Nuôi dưỡng trong nhà chắc chắn là cần dùng đến nghi thức hoặc một loại môi giới nào đó.

Theo như thông tục mà nói, tựa như loại đĩa tiên, đĩa chính là môi giới.

Mà ở đây, môi giới chính là tầng tầng lớp lớp pháp khí giam cầm cô ấy.

Tôi lại có chút không rõ: "Theo lý mà nói, nuôi ma quỷ trong nhà khẳng định là nó cùng chủ nhà có ước định, chủ nhà phải cung phụng cống phẩm theo định kỳ, cô ấy sẽ phù hộ tiền tài rộng mở sung túc.

Trừ phi môi giới xảy ra vấn đề, hoặc là không đưa cống phẩm lên, nếu không cô ấy sẽ không ra tay với chủ nhà."

Tư Hoàng Lăng nói: "Có phải là lễ cưới có vấn đề không?"

Tôi cắn rằng: "Xem ra, chúng ta nhất định phải đi đến lễ đường xem một phen."

Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: "Tôi còn muốn đi cứu Song Nhi, nếu như con bé thực sự chết rồi, tôi cũng muốn tận mắt thấy thi thể mới cam tâm."

Tư Hoàng Lăng trầm tư một lát: "Vậy chúng ta lên kế hoạch trước đã.

Chúng tôi ở bên này thương lượng kế sách, bên kia bà mối Giang đang ngồi ở trên giường, muốn nghỉ ngơi một chút.

Đó là gian phòng của người con gái, bày biện một cái bàn trang điểm rất lớn, bên trên có rất nhiều đồ trang điểm.

Bà mối Giang sờ sờ mặt, vì tiệc cưới này, một bà già như bà còn phải hóa trang, trên gương mặt đánh hai khối má hồng.

Bà cảm thấy thẹn đến hoảng hốt, liền run rẩy, đi đến bàn trang điểm cầm lấy khăn tay lau đi hai bên má.

Chà sát một hồi, bà đột nhiên cảm giác được có gì không đúng, người trong gương tại sao lại trông không giống bà?

Bà híp mắt, nhìn kỹ, trong gương lại là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, mặc một bộ bạch hoa kì bào màu đỏ chót.

"Bà già đáng chết, rốt cuộc tìm được bà rồi." Người con gái xinh đẹp bỗng nhiên từ trong gương chui ra, ngón tay thuôn dài bóp lấy cổ bà mối Giang.

"Đi chết đi, người trong thôn này, ai cũng đừng hòng trốn."

Không thể nào! Bà mối Giang không thể tin được, thuốc của bà còn chưa hết tác dụng, ma nữ tại sao lại có thể nhìn thấy bà.

Đột nhiên, bà nghĩ đến, thuốc kia đã dùng hiệu nghiệm rất nhiều năm, luôn luôn bồi trên thân thể, chẳng lẽ do thời gian lâu dài, dược hiệu đã bị giảm đi sao?

Bà ấy giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng thì cũng không có cơ hội để hối hận.

Tôi cùng Tư Hoàng Lăng thương lượng một kế hoạch, đợi đến trời sáng bắt đầu hành động.

Bỗng nhiên, tôi giống như cảm giác được điều gì đó, cũng không rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, như mọi người thường nói đó là giác quan thứ sáu vậy.

"Đội trưởng Tư, chúng ta đi xem bà mối Giang một chút đi." Tôi nói.

Tư Hoàng Lăng cầm lấy cây gỗ, hai chúng tôi cẩn thận đi đến trước cửa, cửa cũng không có khóa, chúng tôi nhẹ nhàng đẩy cửa thì nó liền mở ra.

Bà mối Giang đã chết rồi, người bà đổ trước bàn trang điểm, là bị người sống sờ sờ bóp chết.

Tôi đến nhìn thi thể của bà, lại ngẩng đầu nhìn bàn trang điểm, bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: "Tư Hoàng Lăng, nhanh, đem ga giường lại đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!