Tôi trốn đằng sau Tư Hoàng Lăng, nhưng phát hiện những oán quỷ đó căn bản không sợ bát quái trên người anh ấy, chỉ là trên người anh ấy vẫn có tác phong của quan lại như cũ, khiến oán quỷ đụng đến người anh ấy trên thân bốc lên từng đợt khỏi xanh.
"Trước tiên cứ đánh đi đã!" Tôi cầm cái cuốc bên cạnh, trên lưỡi cuốc đã bội máu chó mực và chu sa, đổi phó oán quỷ, những thứ này vẫn còn có tác dụng.
Tôi một cuốc đánh tới nữ oán quỷ đang lao đến, sau đó cầm cái cuốc huơ loạn xạ, cư nhiên cũng đánh ra được một đường máu.
Tư Hoàng Lăng không hổ là xuất thân bộ đội đặc chủng, đứng phía trước tôi mở đường, dọc đường anh ấy lại chém thêm mười oán quỷ đến mức hồn phí phách tán.
Một đoạn khoảng cách nhỏ, chúng tôi vừa đánh vừa chạy, chạy khoảng hơn nửa tiếng, rốt cuộc mới chọc thủng vòng vây, sau đó một đường chạy như bay, đến khi đăng sau không còn có oán quỷ đuổi theo, chúng tôi mới dừng lại, một đến nỗi thở hổn hển không ra hơi.
Hơn hai trăm con oán quý, cứ lần lượt từng con đứng bất động để chúng tôi giết cũng đủ để làm cho chúng tôi mệt chết rồi.
Bỗng nhiên, Tư Hoàng Lăng hình như nhìn thấy cái gì, chỉ chỉ đằng sau tôi, tôi quay đầu, nhìn thấy xa xã có một người hơi mập đang đứng đó.
Dương Khải Lâm?
Tôi muốn qua xem thử, đã bị Tư Hoàng Lăng kéo lại: "Để tôi."
Anh ấy đi tới phía trước, khẽ gọi "Anh Dương?"
Miệng anh ta mở to, bên trong là một cải lò máu me nhầy nhụa.
"Không nghĩ tới, các người thể mà lại còn sống." Một âm thanh yếu ớt truyền đến, hai người chúng tôi hoảng sợ, tôi vội vàng cầm lấy vũ khí.
Người nói là một bà lão, trên mặt đầy nếp nhăn, nhiều đến nỗi mất không mở ra được, lưng còng, chống gay.
Tôi dùng mắt âm dương cẩn thận nhìn kỹ, bà ấy vậy mà lại là người sống.
Trong thôn này vậy mà vẫn còn người sống?
Thế này thì quá dị thường rồi.
"Bà là ai?" Tư Hoàng Lăng cảnh giác hỏi.
Bà lão nhìn anh hồi lâu, nói: "Trên thân có quan khí, dương khí lại nặng, những oán quỷ đó đúng là không động nổi tới cậu.
Đáng tiếc, cậu lại động tả niệm với cô gái này, tâm bất chính, thì thân bất chính, âm dương bát quái ở trên ngực cậu đã không còn tác dụng gì nữa rồi."
Lời này lại làm tôi không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Tư Hoàng Lăng bình tĩnh nói: "Nói bâỵ."
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Nhưng mà người trẻ, huyết khí phương cương, thích phụ nữ xinh đẹp cũng không có gì mất mặt." Bà lão xoay người, đi về phía phòng bên cạnh: "Trước tiên cứ vào đi."
Tôi phát hiện, trên cửa phòng đó dẫn một lá bùa.
"Thế nào? Không tin tôi hay sao?" Bà lão nói: "Các người không muốn biết ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tôi và Tư Hoàng Lặng nhìn nhau tiếc mát, cùng đi tới.
không vào hang hổ sao bắt được hổ con đây.
Bước vào trong, bà ấy đóng cửa lại, nói: "Tôi họ Giang, các cậu gọi tôi là bà mỗi Giang đi."
"Bà là bà mỗi? Chúng tôi hơi kinh ngạc.
Bà ấy gật đầu nói: "Tôi không chỉ là bà mối, còn là bà mỗi chuyện dài mồi âm hồn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!