Tôi bị anh hôn đến ngốc nghếch rồi, vài giây sau mới kịp phản ứng lại, ngay khi Tư Hoàng Lăng định đưa đầu lưỡi vào, tôi vội đẩy anh ấy ra.
"Đội trưởng Tư, anh mau tỉnh táo lại đi!" Tôi hét lên.
Tư Hoàng Lăng giật mình, ảnh mắt vốn mê mang cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
Anh ấy hoảng hốt nhìn tôi: "Tôi, tôi đã làm cái gì? Sao tôi có thể…"
Tôi vội vàng nói: "Đội trưởng Tư, anh bình tĩnh lại đi.
Chắc anh đã bị âm khí ảnh hưởng, anh chỉ cần giữ vững tâm lý là được."
Giọng nói anh ấy có chút thất thường: "Tôi hiểu rồi, loại chuyện này sẽ không tái diễn lại lần nữa đâu."
Tôi rất xấu hổ, vội nói: "Vậy tôi đi gặp Dương Khải Lâm trước nhé."
Anh ấy ngăn tôi lại: "Tôi đi với cô."
Tôi giật giật khóe miệng, càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Chúng tôi đến trước của phòng Dương Khải Lâm, Tư Hoàng Lăng đi lên gọi lớn nhưng bên trong mãi vẫn không phản hồi.
Tư Hoàng Lăng gọi lại nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Sắc mặt hai chúng tôi đều thay đổi, Tư Hoàng Lăng nháy mắt với tôi, sau đó, tôi lấy ra từ trong túi xách ra đã bị ma quỷ mê hoặc mất rồi."
Khi Tư Hoàng Lăng định nhảy ra khỏi cửa sổ để đuổi theo thì bị tôi ngăn lại: "Đội trưởng Tư, đừng đi, đó là ma quỷ, cảnh sát Dương chỉ sợ đã.
Dù anh có đi thì cũng là đi để chịu chết mà thôi."
Anh ấy chần chờ rồi bất lực thờ dài.
"Tôi không thể bỏ rơi đồng đội của mình được." Anh ấy nói.
Tôi an ủi anh: "Sự việc thành ra như thế này thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh ta chắc chắn cũng không muốn anh Tư phải sinh vô ích đâu."
Tư Hoàng Lăng gục đầu xuống, không nói gì, tôi tiếp tục nói: "Trên chiến trường luôn có người phải hy sinh, anh không thể cứu tất cả mọi người được."
Thấy màu sắc của bát quái trước ngực anh ấy ngày càng ảm đạm, tôi vội vàng nói: "Anh bây giờ phải xốc lại tinh thần, nếu ác quỷ kia vào được, là bùa trên người anh chính là bùa hộ mệnh của chúng ta."
Anh ấy hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Cô nói đúng.
Bây giờ là mười giờ tối, vẫn còn hơn mười giờ nữa, hai chúng ta không nên tách ra riêng lẻ, tránh cho tên ác quỷ kia tiêu diệt từng người."
Chúng tôi về lại phòng khách, số pha khá lớn, chúng tôi mỗi người chiếm một cái, nằm xuống nghỉ ngơi.
Tôi trầm mặc hồi lâu, nói: "Tên Dương Khải Lâm kia, tâm tà bất chính."
"Tôi biết." Tư Hoàng Lăng rầu rĩ nói.
Tôi biết chắc rằng khi làm đại đội trưởng của cục cảnh sát, anh hẳn đã gặp nhiều người hơn tôi, cũng đã sớm nhận ra được điều đó rồi.
Chúng tôi đều trầm mặc, cơn mệt mỏi kéo đến, tôi chìm vào giấc ngủ mê man.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
"Chị Khương Lăng, chị Khương Lăng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!