Dương Khải Lâm nói: "Trước đây tôi nghe nói có một cái, nhưng sau này không biết nó biến mất như thế nào.
"
Tư Hoàng Lăng nói: "Chẳng lẽ là có người đã phá dỡ tấm bùa phép ở sau tảng đá, dẫn đến cái chết của hai trăm người trong thôn rồi hay sao.
Tôi lắc đầu nói: "Phía sau tấm bia có rêu phong, dù có gỡ bỏ thì cũng đã gỡ từ lâu rồi, vấn đề chỉ là bây giờ cũng không có ý nghĩa gì.
"
Tư Hoàng Lăng hỏi tôi: "Khương Lăng, cô có cách nào không, có thể thoát khỏi đây không?"
Tôi lắc đầu, vẻ mặt cứng lại nói: "Lớp sương mù kia hẳn là chưởng khi ma quái trong truyền thuyết.
"
"Chưởng khí sao?"
Tôi có chút hối hận: "Nếu sớm nghĩ đến là quỷ chưởng, tôi nhất định sẽ không tiến vào, Yêu ma chia thành nhiều cấp, cô hồn đã quỷ, oán quỷ ác quỷ, lệ quỷ, nhiếp thanh quỷ, cuối cùng là Quỷ Vương.
Yêu ma nếu trở thành ma sẽ rất mạnh, bọn họ có thể thiết kế ra quỷ chướng, đem một nơi nào đó hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, sau đó ở bên trong tung hoành, muốn làm gì thì làm.
"
Dương Khải Lâm hai chân run lên vì sợ hãi: "Thảo nào trước đây cả điện thoại cố định và điện thoại di động cũng đều không liên lạc được.
"
Tôi cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, người chết nhiều như vậy, Song Nhi có lẽ cũng…
Tư Hoàng Lăng nhìn thấy những gì tôi đang nghĩ, ấn vào vai tôi và nói: "Đừng nản lòng.
Không có em gái của cô trong số những cương thi đó, cô ấy có thể còn sống.
"
Tôi biết rằng anh ấy đang an ủi tôi mà thôi.
Tôi nở một nụ cười với anh ấy và nói với anh ấy rằng tôi không sao.
Đột nhiên, trời tối sầm lại.
Chúng tôi mở cửa sổ ra, thấy bên ngoài trời đã tối đen như mực, đèn đường bên đường cũng đã bật sáng.
Dương Khải Lâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay: "Không phải, mới hơn bốn giờ, sao trời tối sớm vậy?"
Vẻ mặt của tôi càng trở nên u ám hơn và nói: "Đây là do chướng khí gây ra, có vẻ như trước đây tôi đã nói đúng, có một con lệ quỷ trong ngôi làng này.
"
Tư Hoàng Lăng nghiêm nghị hỏi: "Lệ quỷ mạnh tới cỡ nào?"
Tôi nói với họ: "Những con quỷ chảy máu từ thất khiếu mà chúng ta gặp phải trước đây là oán quỷ, mà con quỷ dùng rìu muốn chém chúng ta là ác quỷ, cộng một con oán quỷ và mười tám con ác quỷ vào với nhau vẫn còn không bằng một con lệ quỷ!"
Dương Khải Lâm mặt tái như chết trôi, gần như ngồi trên mặt đất.
"Kết thúc rồi, kết thúc rồi, họ Dương tôi cả đời chưa từng thấy quỷ, lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, đã thấy một con lệ quỷ, hơn hơn sáu mươi cần thịt trên người tôi bây giờ không biết sẽ đi đầu về đâu đây.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!