Dương Khải Lâm có chút xấu hổ: "Đội trưởng Tư à, tôi không ngại nói cho anh biết, đây là một đồn cảnh sát nhỏ mà thôi, ngoài giám đốc Cao đang mất liên lạc thì chỉ có hai chúng tôi mà thôi.
"
Tư Hoàng Lăng nói không nên lời.
Tôi nói: "Đội trưởng Tư à, hay là như thế này Lanh sẽ đợi tôi ở cổng làng, tôi sẽ vào xem có chuyện gì không, tôi sẽ lập tức nói với anh, anh sẽ gọi quân tiếp viện, nếu như gọi người tới rồi mà không có vấn đề gì, vậy thì không hay lắm"
Tư Hoàng Lăng nói: "Vậy thì tôi sẽ vào với cô.
"
Tôi nhớ tới bà nội, bà nội ở trong sách nói qua, cảnh sát có tinh thần chính trực đặc biệt là những người như Tư Hoàng Lăng, người xuất thân từ quân đội, sự nghiệp của họ rất phát đạt, đó là khi tinh thần chính trực mạnh mẽ, những con ma bình thường không dám đến gần.
Về phần cương thi lần trước cũng không tính vào trong đó, huống chi là con cương thi vô cùng lợi hại.
Vì vậy, tôi không từ chối, chúng tôi bàn bạc và tôi cùng Tư Hoàng Lăng và Dương Khái Lâm vào, cô cảnh sát trẻ Phạm Thảo My ở lại bên ngoài, nếu có gì bất thường, cô ấy sẽ lập tức gọi quân tiếp viện.
Chúng tôi đi bộ vào làng, điều kỳ lạ là ngay khi bước vào làng, không còn sương mù nữa.
Bên ngoài làng, sương mù bao phủ, tôi nhìn lại lối vào làng, chỉ thấy một đường viền mơ hồ.
Ngôi làng rất yên tĩnh.
Dân ở thôn Lợi, trừ những người làm việc bên ngoài, chỉ có khoảng hai trăm người trông thôn, tuy có ít người nhưng tất cả đều sống trong ngọn núi này, không thể quá yên tĩnh, thậm chí không có một tiếng chó sủa.
Tư Hoàng Lăng và những người khác không mang theo vũ khí, vì vậy họ chỉ có thể tìm một thanh gỗ và cầm chúng trên tay.
Cửa của mọi hộ gia đình trong làng đều đóng, chúng tôi nhìn vào từ cửa sổ, không có ai bên trong.
"Mọi người đều ở nhà họ Nhiễm hay sao?" Dương Khải Lâm hỏi: "Tôi đã đến đây một lần, tôi biết nhà họ Nhiễm ở đâu.
Đi thôi, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem"
Nhà của ông Nhiễm rất dễ tìm, chắc chắn nó là căn nhà khang trang to cao kia rồi.
Ở đây trước cửa nhà nào cũng có sân, sân nhà ông Nhiễm rất rộng, cổng sắt to không khóa, Dương Khải Lâm vừa đẩy cửa đi vào, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng dừng lại, nhanh chóng hô lên: "Chờ đã!"
Tôi cảm thấy một luồng tử khí mạnh mẽ xộc đến.
Trong sân có mấy chục cái bàn đãi tiệc, đều là chật kín người, người trong thôn đều ở đây.
Cảnh tượng thật kỳ lạ và đáng sợ.
Khi cánh cửa vang lên, dân làng đều quay lại, ba chúng tôi thở hổn hển.
Những người đó đều là ma!
Mặt xanh tím, môi thâm đen, mắt đỏ hoe, trông rất ghê.
"He he he.
" Khi nhìn thấy chúng tôi, tất cả họ đều cười, tiếng cười nghe vô cùng đáng sợ, khi họ cười, màu đen trên khuôn mặt của họ chảy ra thành dòng.
Một giọng nói khiến người ta nổi da gà chợt vang lên, một bóng ma từ sau cánh cổng sắt bước ra, anh ta cũng ăn mặc như dân làng, xấu trai lắm, còn thiếu hai chiếc răng cửa, trông như một kẻ ngốc, tay cầm một cái rìu… đang cười với chúng tôi.
"Chạy ngay đi!" Tôi hét lên, và cả ba chúng tôi quay đầu chạy về phía cổng làng.
Dương Khải Lâm vừa chạy vừa phát run, nói: "Những… những người lúc nãy, là, là ma?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!