Tôi mặt không cảm xúc nói: "Giá của tôi là rẻ nhất rồi, không tin thì cô hỏi mấy cửa hàng xung quanh một chút xem"
Người đàn ông kéo tay áo của người phụ nữ, nói: "Thầy đã nói, tối nay nhất định phải đốt được người giấy, đừng lề mề nữa, đắt thì đắt kệ đi".
Cô gái kia khó chịu liếc tôi một cái, nói: "Một triệu rưỡi thì cũng được, có điều tối nay, cô chắc chắn phải đem tới địa chỉ này, và đốt nó trên tầng bốn"
Tôi cầm lấy và nhìn, chỗ đó không phải ở nghĩa địa, mà là một toà cao ốc văn phòng.
Tôi nhíu mày: "Các người mua người giấy để làm gì?".
Cô gái kia liếc mắt nhìn tôi một cái: "Báo cô làm thì cô cứ làm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Tôi nghiêm túc nói: "Cũng không thể nói như vậy, người giấy dù sao cũng là đồ vật xui xẻo, cô bảo tôi đem đến một toà cao ốc văn phòng để đốt, lỡ như bị bảo vệ phát hiện rồi báo cảnh sát thì tôi biết phải làm sao?"
Cô gái kia còn muốn nói gì đó, nhưng mà người đàn ông đã cản cô ta lại, rồi nói: "Là như thế này, toà cao ốc văn phòng kia là ông chủ của chúng tôi mới vừa mua, anh biết đó, công ty dọn tới một chỗ mới đều phải mời thầy cúng tới xem.
Thầy bày cách để hợp phong thuỷ, bảo phải mua hai người giấy đem đốt, sau này mới có thể ăn nên làm ra được".
Tôi đối với phong thuỷ dốt đặc cán mai, gật đầu nói: "Được, có điều một người giấy một triệu tám" "Cái gì?" Đôi mắt của người phụ nữ trừng lên định mắng chửi, người đàn ông một lần nữa ngăn cô ta lại: "Được, một triệu tám thì một triệu tám".
Hai người để lại tên và số điện thoại, nữ tên là Hà Chi, nam tên là Bạch Thông.
Tôi tăng ca thêm giờ để cuộn cho xong mấy người giấy, rồi lấy chiếc xe hàng của tôi đi ra ngoài.
Nếu là trọn cả bộ giấy cúng, chúng tôi thường liên hệ xe tải chuyên giao hàng, nếu chỉ là bộ nhỏ lẻ, hoặc là khách hàng tự đến lấy, hoặc là giao hàng tận nơi, nếu tôi mà vác hai người giấy này ra khỏi nhà xong, là trời đã tối mất rồi, cho dù là taxi hay là xe buýt, ai dám chở tôi đây?
Cái toà cao ốc văn phòng kia nằm ở trung tâm thành phố, ngay đoạn đường đắt đỏ nhất, một chỗ giống như thế này, người đến người đi, dương khí rất tràn trề, nhưng mà vừa mới bước vào cửa đại sảnh dưới trệt, tôi liền cảm nhận được từng đợt rét run, từng cơn gió lạnh lẽo lướt qua.
"Muốn làm gì?" Nhân viên phòng bảo vệ lớn tiếng hỏi.
Tôi chỉ chỉ kia hai cái người giấy, bảo vệ lập tức hiểu ra: "Lên đi, cẩn thận một chút, đừng để bị hoả hoạn" Tôi bước đến thang máy, bảo vệ gọi tôi lại, nói một câu đầy ẩn ý: "Hãy cẩn thận" Giọng điệu của anh ta làm tôi cảm thấy không thoải mái.
Tôi lên tới tầng bốn, vừa ra khỏi thang máy liền cảm thấy nhiệt độ đã giảm vài độ, tôi vội vàng chắp tay trước ngực, trong miệng thì thầm: "Các anh các chị, đều là vì kiếm miếng ăn, nếu như có chỗ nào đắc tội, xin hãy rộng lượng bỏ qua cho".
Nói xong, tôi lấy tiền giấy và nhang đèn đã chuẩn bị từ sớm ra rồi đốt lên, sau đó lại lấy một chậu gốm sứ ra, bắt đầu đốt người giấy.
Người giấy bị đốt cháy một cách thuận lợi, tôi đang muốn thở một hơi, thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh từ sâu trong phòng truyền đến.
Trên tầng này đều là lưới sắt, lúc này đã không có một bóng người, chỉ có hai cái đèn khẩn cấp đang sáng, tôi cầm lấy quạt mo quạt về phía người giấy, cho lửa cháy nhanh một chút, để đốt cho xong còn rời khỏi nữa.
"Tách" Tất cả đèn đều mở lên, tôi sợ tới mức nhảy dựng, thấy từ bên trong văn phòng có một người đi ra, ông ta nổi giận đùng đừng nói với tôi: "Nửa đêm nửa hôm, cô ở đây làm gì vậy?"
Đó là một người đàn ông trung niên, mái tóc vuốt ngược, ăn mặc rất chính tề.
"Xin hỏi ông là ai vậy?" Tôi thật cẩn thận hỏi.
"Tôi là tổng giám đốc công ty An Vinh" Ông ta chỉ vào chậu gốm sứ: "Cô là người đã đốt vàng mã ở đây sao? Cô là ai? Ai bảo cô tới?".
Tôi kinh ngạc nói: "Còn không phải là công ty các người tìm tôi tới sao?"
Tôi kể lại sự việc đã xảy ra, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi: "Chờ đã, cô nói tôi cử hai nhân viên đi mua người giấy? Bọn họ tên là gì?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ một người tên Hà Chi, một người tên Bạch Thông" Tổng giám đốc mặt xám như tro, lui về sau vài bước, thiếu chút nữa không đứng vững, trong miệng cứ nhắc mãi: "Ma, có ma" "Làm sao vậy? Tôi bước lên dìu ông ra, phát hiện cơ thể ông ta đã lạnh ngắt.
"Cô không nghe nói qua sao? Toà cao ốc văn phòng này của chúng tôi có ma, mỗi năm vào lúc này, đều phải có hai người chết"
Sắc mặt của ông ta rất khủng bố nói: "Hà Chi và Bạch Thông, chính là hai người đã chết năm ngoái" Tôi cảm thấy da đầu tê dại.
Trước kia từng nghe bà nội nói qua, ma là một loại sinh vật rất giỏi lừa gạt người khác, hiện tại tôi có mắt âm dương, nhưng nếu bọn họ vẫn giữ nguyên bộ dáng của người bình thường, thì đúng là rất khó để phân biệt ai là người chết, ai là người sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!