Chương 22: Tôi Che Chở Cho Cô Ấy

Ánh mắt cô ta đầy vẻ dữ tợn: "Đến lúc đó, tôi thề rằng sau khi chết trở thành ma, sẽ giết hết người của nhà họ Chu, nhà họ Giang, nhà họ Miêu, để cho ba gia tộc bọn họ tuyệt tử tuyệt tôn!".

"Tôi không nghĩ tới, bọn họ lại tàn nhẫn như vậy.

Họ đã thuê một đạo sĩ để phong ấn linh hồn tôi trong cơ thể bằng những bí thuật bí mật, lại còn dùng gạo nếp, chỉ đỏ và tiền đồng để khống chế tối để tôi không thể biến thành xác chết được".

"Hơn một trăm năm, tôi đã bị tra tấn hơn một trăm năm, ngày nào tôi cũng nguyền rủa bọn họ.

Cũng may ông trời cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt.

Cách đây vài năm, mấy tên trộm mộ đã phá hủy lăng mộ và tháo dây đỏ và đồng xu trên mộ của tôi ra, cuối cùng tôi đã được ra ngoài và nhìn thấy ảnh Mặt Trời một lần nữa".

"Tôi đã tìm được thế hệ sau của ba gia tộc này.

Tôi dùng một ít thủ đoạn nhỏ để gom tất cả bọn họ vào một ký túc xá và trở thành bạn cùng phòng của họ.

Tôi sẽ không để họ chết dễ dàng như vậy.

Mấy năm nay, ngày nào tôi cũng sống cùng bọn họ, tôi ở giữa châm ngòi ly gián, khiến họ nội đầu, khiến cho họ thất tình đau khổ, khiến họ bị vấp phải trắc trở khắp nơi, làm cho họ bệnh tật.

quấn thân".

"Khi họ tốt nghiệp, tôi sẽ giết họ và nói cho họ biết họ đã sống với một cương thi trong bốn năm trước khi chết"

Cô ta đột nhiên bật cười lớn tiếng, chẳng trách người cô ta đông cứng khi vừa bay ra khỏi quan tài, nỗi uất hận dồn nén hơn trăm năm không khỏi khiến người ta kinh ngạc.

Đột nhiên cô ta ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Tư Hoàng Lăng, vươn đôi bàn tay có móng tay sẫm màu ra và nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh ấy.

Một cương thi lại có thể biểu hiện nhẹ nhàng như vậy.

"Thích, rất thích" Cô ta nhìn anh một cách ám ảnh: "Đội trưởng Tư à, anh cùng người kia của tôi lớn lên khá giống nhau, đều có tinh thần trường nghĩa.

Đây hẳn là trời cao thương xót tôi, mới gửi anh đến bên cạnh tôi"

Móng tay cô ta xẹt qua cổ anh: "Anh ở lại giúp tôi, tôi sẽ thả bọn họ về, được không?" Tư Hoàng Lăng nghiến răng nghiến lợi, ma nữ này thật muốn biến anh ấy thành cương thi.

"Không thể hứa với cô ta được!" Cao Thanh Hoàng nói, Phó Thu Hằng quay đầu lại nhìn anh ta một cái, vung tay lên, anh ta liền bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu lớn.

"Dừng lại!" Tư Hoàng Lăng vội vàng nói: "Không nên giết bọn họ".

"Anh đồng ý rồi sao?" Trên mặt Phó Thu Hằng lộ ra tia vui vẻ.

"Chờ đã!" Tôi đột ngột ngắt lời họ: "Cô không thể biến anh ta thành cương thi" Cô ta hung dữ nói: "Ở đây không có chỗ cho cô nói!" Nói xong, tôi cũng bay ra ngoài, đau nhói ở lưng, khẳng định bị gãy vài đoạn xương.

"Tôi là nghĩ cho cô mà thôi" Tôi nói: "Cô có biết anh ấy là ai không?" Phó Thu Hằng khẽ nheo mắt.

Tôi nói: "Anh ấy xuất thân từ một gia đình quân nhân, ông nội anh ấy là một vị tướng.

Cho dù cô có là một cương thi có sức mạnh thần kỳ, cô có thể chiến đấu với quân đội sao? Nếu như cô sống ở bên ngoài vài năm, cũng nên có chút hiểu biết về xã hội hiện đại đúng không? Cho dù cô không sợ đạn, nhưng cô có sợ súng thần công không? Cô có sợ súng thần công? Cô đã bao giờ nghe nói về bom phốt pho trắng chưa? Thứ đó được gọi là lửa địa ngục.

Chỉ cần dính vào người thìu sẽ diệt không hết, không đốt rụt cô thì căn bản không có cách nào dập tắt".

Thấy sắc mặt cô ta có chút thay đổi, tôi biết cô ta đã nghe lời, nói tiếp: "Quân đội có rất nhiều vũ khí mà cô cũng không nghĩ ra được đâu.

Cô vừa cải tử hồi sinh, vậy thì sao nỡ phá hỏng tương lai của mình vì một người đàn ông"

Cô ta cười lạnh một tiếng: "Xem ra tôi không thể thả các người đi".

Tôi nói: "Bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, cô thật sự cho rằng mình có thể che giấu việc giết nhiều người như vậy sao? Hơn nữa những người này đều có lại lịch rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!