"Phương Thần, tiểu Sầm giao lại cho anh. Tôi đi tìm anh ấy."
Nhưng Bạch Thụy lại lắc đầu vừa đem tiểu Sầm đang bám trên vai mình đưa cho Phương Thần.
"Chít chít chít chít…"
Tiểu Sầm sợ chết khiếp nào có chịu buông cậu ra. Nó dùng hai tay hai chân bấu chặt lấy ngón tay Bạch Thụy, khóc kêu một trận vừa giương đôi mắt ướt sủng lên nhìn cậu van xin.
"Bạch Thụy!…"
Phương Thần cũng lên tiếng khuyên ngăn.
"Không phải, hai người nghe tôi nói!"
Bạch Thụy biết họ nghĩ cái gì thì vội vàng giải thích: "Tiểu Sầm, ngươi phải rõ hơn ai hết ta không phải người bình thường."
Cậu nhìn tiểu chuột nhỏ trong tay mình, nghiêm nghị trấn tĩnh nó. Tiểu Sầm thật sự là bị cậu cứng rắn cho lôi ra khỏi bi thương mà mở to đôi mắt ướt sững tội nghiệp gắt gao nhìn cậu.
"Vụ nổ kia vốn không hề giết chết ta. Ta chỉ là vì nó xảy ra chút vấn đề nên mới rời đi không kịp báo trước. Hiện tại ta quay lại nơi ta sống, nghĩ cách tìm được Khương Sầm. Khương Sầm nhất định cùng không phải người bình thường… Tuy ta không biết hắn bất thường ở đâu, nhưng nhất định là hắn không phải đi tìm chết. Có lẽ ở thế giới này hắn chết rồi, nhưng ở nơi khác hắn chưa chết. Chỉ cần hắn còn sống, ta nhất định sẽ tìm được hắn. Cho nên ta phải trở về, tiểu Sầm.
Ngươi yên tâm ở lại đây, ta sẽ còn quay lại. Nhất định."
Bạch Thụy không quan tâm Phương Thần bên cạnh nghe có hiểu hay không, cậu đối với con vật nhỏ kia đảm bảo. Ở trên mảnh đất này cậu chỉ còn bận tâm mỗi tiểu Sầm. Cậu còn sợ không trấn an được nó mà đối Thiên Đạo thề: "Ta Bạch Thụy xin thề, nhất định quay lại tìm tiểu Sầm! Nếu có làm trái, Thiên Đạo khó dung!"
Rầm ầm ầm!
Cậu vừa nói xong bầu trời bên ngoài bỗng nhiên nổ sấm điên cuồng, còn tối tăm như mực trong một khoảng rất lâu.
Biến cố bất ngờ này khiến cho ai nấy đều hoảng hốt giật mình không ngừng hỏi thăm nhau chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì trận nổ vừa rồi khiến cho điện trong thành phố tắt ngúm hết. Bên trong quán cafe cho dù là vào ban ngày vẫn sẽ có một số đèn điện trang trí và âm nhạc trợ hứng bây giờ lại tắt hết. Hiện tại bên ngoài còn tối tăm như mặt trời bỗng nhiên biến mất cho nên hoàn cảnh trong quán càng là nữa bước khó đi, càng khiến người hoảng loạn.
Nếu còn nơi nào có ánh sáng thì nhất định là chỗ của ba người Bạch Thụy. Ánh sáng là phát ra từ mái tóc ngân kim sắc của cậu.
Một người một chuột mở to mắt nhìn Bạch Thụy, thật sự là bị dọa cho chết điếng.
Tình hình như vậy duy trì tận nữa phút mới như sương mù được vén ra, trả lại ánh sáng cho đại địa. Bầu trời sáng trong, đến cả điện cũng có lại. Cứ như một khoảng khắc kia chỉ là ảo giác của họ. Nhưng ai nấy đều biết không phải.
"Được rồi, ta phải đi."
Bạch Thụy không có nhiều thời gian để ý hai người họ. Trong lúc họ còn chưa hoàn hồn cậu đã mang tiểu Sầm đặt vào tay Phương Thần rồi nhoáng một cái biến mất tại chỗ.
Biến hóa này càng khiến cho họ giật mình hơn. Nhưng tiểu Sầm so với Phương Thần tiếp thu được sự thật nhanh chóng. Bởi vì nó là một tu sĩ tu chân. Nó biết tình huống mới rồi là làm sao xảy ra được. Dù nó vẫn còn không an lòng nhưng nếu chủ nhân đã nói vậy rồi, còn thề với Thiên Đạo, chứng tỏ chủ nhân không phải chỉ muốn dỗ nó thôi. Nó chỉ có thế tin tưởng vào cậu.
Phương Thần tuy cũng thật sự rất chấn động nhưng mà hắn đã từ chuyện của tiểu Sầm đã tiếp thu được ít nhiều trước nên không đến mức chấn kinh không chịu được.
Bạch Thụy lại không có nhiều tâm tư như vậy. Cậu vọt một phát chạy thẳng về Uẩn Thiên giới, lại dùng pháp tắc đi vào dòng sông luân hồi. Sau đó cậu ở trong này ngụp lặn không ngừng đi tìm kiếm người kia. Bởi vì cậu cho rằng nơi này gìn giữ trăm vạn kiếp luân hồi cho dù là thần tiên yêu ma đều sẽ có dấu vết. Nhưng quái lạ là cậu lại không tìm được hắn… Thật ra luân hồi châu cũng không phải tất cả sinh linh đều tại.
Có những tồn tại có thể vượt khỏi dòng sông, trường tồn với hỗn độn nếu không gặp chuyện thân tử đạo tiêu. Chính là nói cho dù là Thần Vương cũng sẽ chết vì bị giết nhưng họ sẽ không chết già. Tuổi thọ của họ là sánh ngang trời đất.
Cậu không tìm được hắn ở đây thật ra có thể chứng tỏ hắn không phải người bình thường.
Nhưng không tìm ở đây được thì cậu phải tìm ở đâu… Bạch Thụy bị tình huống trước mặt làm cho bấm loạn. Bản thân cậu biết thật ra như vậy mới đúng, mới đảm bảo được hắn không phải chết đi. Nhưng cậu phải làm sao tìm hắn đây…
"A cha…"
Bạch Thụy nghĩ đến gì đó, bật thốt lên một câu rồi vội vàng chạy đi tìm a cha tiểu chuột của cậu. Ngôn Tình Ngược
Đúng vậy, nếu còn ai có thể giúp cậu giải quyết chuyện này thì cũng chỉ có a cha. A cha là tồn tại đặc biệt với Uẩn Thiên, cha nhất định có thể giúp cậu.
Nói ra thì từ lúc trở thành Thần Vương đến giờ Bạch Thụy còn chưa đàng hoàng nói chuyện với hai người thân của mình lần nào. Bởi vì cậu vừa tỉnh táo lại đã bị tình huống này làm cho giật mình. Và việc đầu tiên cậu nghĩ làm là chạy xuống hạ phẩm thế giới đi tìm người kia. Cho nên thật chất cậu còn chưa gặp mặt hai người họ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!