Trên con đường nghịch thiên mà đi này, có người chỉ dẫn lại thêm tâm tính kiên định thì mọi sự suôn sẻ.
Nhưng không phải ai cũng sẽ như vậy may mắn.
Dù vậy, tương lai cũng khó mà nói trước được.
Lần nhập định này của Bạch Cửu khá lâu.
Bởi vì chuyện lúc trước nên Bạch Dữ luôn trông chừng nó.
Nếu không phải cảm thấy mọi thứ đều tốt, có lẽ hắn đã mạnh mẽ lôi nó ra khỏi quá trình tu luyện.
Bạch Cửu không biết mình đã ngồi bao lâu, nhưng cậu thật sự rất mệt.
Biết vậy lúc đó đã nằm xuống, tự nhiên làm khổ mình làm chi.
Bạch Cửu thở hắt ra một hơi, theo bản năng mà ngã ra phía sau.
Bộp!
Không chạm lưng đến được giường ngọc khiến Bạch Cửu mở bừng mắt ra.
Bốn mắt đụng nhau, Bạch Cửu ngẩn ngơ.
"Tu luyện lâu nên ngốc rồi?"
Bạch Dữ phá vỡ thế giằng co giữa hai người.
Thấy nó vẫn cứ ngốc ra thì rút tay về.
"Ui!"
Bạch Cửu không có điểm tựa thành công tiếp giường, cái lưng ê ẩm khiến nó nhảy dựng lên, nước mắt lưng tròng nhìn đối phương.
"Không muốn về Long giới?"
Bạch Dữ búng vào trán nó một cái, vừa nói vừa đứng lên.
"Về!"
Bạch Cửu phản ứng liền, lập tức hô lên.
Về Long giới rồi, Bạch Dữ sẽ là của mình nó.
Xoát xoát mà thu giường ngọc lại, nó đạp gió bay đi trước.
"Bạch Dữ! Nhanh lên đi!"
Bay lên rồi lại không thấy đối phương đâu, nhìn lại thì người vẫn còn đứng đó, Bạch Cửu lên tiếng hối thúc.
Bạch Dữ hơi nhếch môi, lúc này mới nâng người lên.
"Bạch Dữ, ngươi thật chậm.
Lúc trước ngươi nhanh hơn nhiều!"
Bạch Cửu giống như đã quên chuyện trước đó, kéo lấy tay hắn lôi đi.
Bạch Dữ cũng để cho nó lôi, hai bóng người nhanh chóng biến mất trên bầu trời.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!