"Ngươi biết cái gì là bạn lữ sao?"
Bạch Dữ sâu sắc nhìn nó.
"Biết."
Bạch Cửu gật đầu thật mạnh.
Từ nãy giờ Bạch Cửu vẫn ôm Bạch Dữ, nên lúc nó gật đầu cũng đụng vào lòng ngực của hắn một cái.
Nhưng lúc ngẩng lên vẫn nghiêm túc như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Dữ, không chút sợ hãi nào, đặc biệt chấp nhất.
"Ngươi sẽ có bạn lữ sao?"
Nó lại hỏi.
"Ta có rất nhiều chuyện muốn làm."
Bạch Dữ đổi một cách nói, nhưng đôi mắt kia vẫn không buông tha hắn.
Vật nhỏ này...
"Nhưng nếu trong lúc đó ngươi gặp được người ngươi thích thì sao?"
Bạch Cửu lắc đầu, lại ngược về.
Bạch Dữ nhíu mày.
"Vậy cũng không phải chuyện ngươi có thể hỏi."
Thịch.
Bạch Dữ nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ kia.
Rõ ràng không có biểu tình đau khổ, nhưng cảm giác mới rồi hắn nhận được không phải ảo giác.
Hắn cảm nhận được long châu của mình nẩy lên một chút khi đối phương nghe bản thân nói lời này.
Hắn đi gần một năm, đứa nhỏ hắn nuôi vốn ngây thơ nay lại biết che giấu tâm tình, không để lộ nó trên khuôn mặt?
"Bạch Dữ, nếu ta nói muốn theo đuổi ngươi, ngươi có đuổi ta đi không?"1
Bạch Cửu cật lực nén lại biểu tình, giương mắt nhìn đối phương.
Thịch thịch...
Bạch Dữ đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn nó.
Đối với đau đớn truyền đến nơi tim mình, Bạch Dữ cảm thấy rất không tốt.
Vậy nên khí tức toàn thân bắt đầu lạnh lên.
Nhưng đối phương không đợi hắn nói lời nào đã buông vòng tay đang ôm hắn ra, rủ mi, bước về phía sau một bước.
"Ta nói đùa thôi! Nhưng nếu ngươi có yêu thích ai nhất định phải nói cho ta biết đó! Ta đi tu luyện, lần này ta đột phá đều là tại tên kia ép."
Bạch Cửu cười lên, vừa nói vừa quay đầu đi về phía giường ngọc.
Nó khoang chân, thật tiêu chuẩn mà nhập định, không hề có ý tứ nghe xem Bạch Dữ sẽ nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!