Khương Vi đôi mắt háo hức nhìn xem lôi vân trên bầu trời đang không ngừng tụ về tia lôi kiếp thứ tám.
Vốn dĩ hôm nay đến đây mục đích của họ là muốn tìm một yêu thú cấp bảy thôi.
Họ nhắm được đến đây là do Chiêm Sương Nhi đã nhờ người trong nhà đến giúp đỡ.
Chứ với trình độ tu vi cao nhất là nguyên anh kỳ như họ, làm sao bắt nổi yêu thú cấp bảy tương đương với Luyện Hư kỳ tu sĩ được.
Chiêm Sương Nhi khuôn mặt hình trứng ngỗng xinh đẹp nhưng có chút cao lãnh, đối với lời nói của tiểu sư muội Khương Vi tu vi thấp hơn mình nhưng được sư phụ yêu ái hơn này chỉ cười cười.
Vì gia tộc và người kia mà nàng phải vất vả ngược xuôi, chăm chỉ tu luyện, đổi lại là đối phương không cần làm gì cũng được yêu thích.
Chỉ vì Khương Vi là con gái của chưởng môn sư bá hay sao?
Chiêm Sương Nhi nghĩ thôi cũng thấy nội tâm tràn ngập ghen ghét.
Nhung ngoài mặt lại vẫn làm bộ sư tỷ sư muội thân thiết, nàng sợ có một ngày bản thân sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Vậy thì có sao? Miễn có thể cùng sư phụ song túc song phi, làm một đôi bạn lữ khiến người mơ ước, dù có tẩu hỏa nhập ma nàng cũng chịu.
"Yêu thú sau khi độ kiếp sẽ chịu thương tổn rất lớn, có lẽ đây là cơ hội ông trời ban cho chúng ta."
Bên cạnh Chiêm Sương Nhi đứng hai lão nhân có chút gần đất xa trời nhưng tinh thần quắc thước, dù vậy tu vi cũng chỉ tới Hóa Thần đỉnh phong.
Hai người họ là thái thượng trưởng lão của Chiêm gia, đã gắn bó với Chiêm gia mấy trăm năm.
Nhưng để mời được họ giúp đỡ, Chiêm gia cũng phải bỏ ra một cái giá lớn.
Tuy nhiên, Hóa Thần và Luyện Hư vẫn như cách một tòa núi lớn, không dễ mà vượt qua được.
Vậy nên Chiêm Sương Nhi mới tìm hai người.
Không ngờ họ còn chưa tìm được yêu thú vừa ý thì lại nhìn đến yêu thú cấp chín đang độ kiếp.
Như đã nói, yêu thú sau khi độ kiếp cực kỳ yếu ớt, không cẩn thận cũng sẽ bị tàn sát mà chiếm đoạt yêu đan.
Nhưng cái họ cần là bắt nó về cho sư phụ cô ký kết khế ước chủ tớ.1
Đúng vậy, Chiêm Sương Nhi và Khương Vi đều là đệ tử của Ngự Linh Các, họ dựa vào thu phục yêu thú giúp mình chiến đấu.
Nổi danh là tông môn có nhiều yêu thú nhất, cùng yêu thú làm bạn.
Nói thì hoa mẻ vậy thôi chứ có yêu thú nào là tình nguyện bị tu sĩ loài người cầm tù.
Chúng nó đều có kiêu ngạo của mình, có mấy yêu thú cam tâm tình nguyện chứ.....!
"Chít..."
Bạch Cửu đối với đứa nhỏ kêu một tiếng.
Nó cảm thấy lôi quang trên người mình ít đi, chắc chắn là do Bạch Dữ sợ nó không chịu được mà lại hút đi một phần nữa.
Lúc này vẫn còn hai tia lôi kiếp.
Nhưng phía sau đương nhiên phải mạnh mẽ hơn cái trước, bởi vì vậy mà áp lực của Bạch Cửu cũng lớn hơn.
Có điều nó cũng không muốn Bạch Dữ chịu hết cho mình như thế đâu, nó còn chịu được mà.
Nhìn con chuột nhỏ rõ ràng đã nói không ra hơi mà còn cạy mạnh, nhưng Bạch Dữ cũng không ghét nó được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!