"Chuyện rất dài, rồi con sẽ kể cho mọi người nghe.
Giờ chúng ta đi hái rau đi, con thật là nhớ đồ ăn a bà làm, nhớ ghê gớm lắm."
Bạch Cửu kéo tay Bạch Kỳ Thư làm nũng.
"Hầy...! Về là tốt rồi.
Đỡ cho ta lâu lâu lại hỏi thăm Thú Thần."
Bạch Kỳ Thư hểnh mũi lên trời nói.
"Hì hì...! Thật ra Thú Thần tốt lắm."
Bạch Cửu cười ngốc nghếch, nói đỡ cho Bạch Đình.
"Hừ hừ..."
Bạch Kỳ Thư ngạo kiều không tỏ ý kiến gì về chuyện này.
"Đây là ai?"
"Là thú nhân nhà ai?"
"Lại mang ấu tể ra ngoài? Mới lần đầu sinh đứa nhỏ sao?"
Hai người lo nói chuyện, Bạch Dữ đã bị Alice nhanh mồm nhanh miệng, Floyd đầy mặt tò mò xoay quanh cùng một vài á thú nhân nữa.
Thế mà hắn vẫn bất động lù lù, mắt chỉ nhìn Bạch Cửu chưa từng rời đi.
Bởi vì đúng hướng nên Bạch Kỳ Thư nghe âm thanh đã nhìn về phía này, vừa lúc đối mắt với Bạch Dữ có cảm ứng dời đi một chút.
Bạch Kỳ Thư ngẩn ra, nhưng khôi phục rất nhanh.
Cậu cảm thấy người này rất không tầm thường.
"Ta hỏi con, con đã đến thế giới nào?"
Bạch Kỳ Thư ghé vào tai Bạch Cửu hỏi, không có như nhiều người nhìn nhiều Bạch Dữ.
Bạch Dữ khó được đánh giá cao một người, Bạch Kỳ Thư chính là người đó.
Nhìn thật đơn giản, nhưng lại không đơn giản nhất tại đây, so với a mẫu của tiểu chuột là tế ti của bộ tộc cũng hơn xa.
Hơn nữa hắn cảm thấy, Bạch Kỳ Thư mới là trung tâm khi đứng giữa đám người.
"Tu chân giới ạ."
Bạch Cửu chưa từng giấu giếm Bạch Kỳ Thư cái gì.
Ngày trước nó đã cảm thấy a bà là người uyên bác nhất Thế Thú, bây giờ cũng giống vậy.
"A! Là cái nơi có thể tu tiên sao? Nói vậy con hiện tại cũng là tu sĩ chứ? Người này cũng thế đi?"
Bạch Kỳ Thư quả nhiên không phụ mong đợi của Bạch Cửu, chưa chi đã đoán được tình huống chỉ qua mấy chữ đó.
"A bà biết thật nhiều.
Hắn là đạo lữ của con, đó là chắt của người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!