Chương 21: (Vô Đề)

Nàng ta đờ đẫn ngã ngồi xuống đất, ánh mắt trống rỗng, miệng lặp đi lặp lại: "Không thể nào, sao có thể như vậy."

Mắt Thu Sương đỏ hoe, tức giận bênh vực chủ nhân: "Quý nhân nhà ta đã đồng ý với người và Thái hậu, sẽ trả lại phong hào. Sao nương nương còn muốn truy cùng diệt tận, nhất định phải đẩy Quý nhân xuống hồ cho c.h.ế. t đuối. Quý nhân nhà ta tay yếu chân mềm, lại hoàn toàn không biết bơi. Chiêu nghi cậy mình phẩm vị cao, Quý nhân nhà ta không dám đánh trả, nương nương sao lại tàn nhẫn như vậy!"

Ta cố gắng mở mắt ra, vừa thấy Quý Kỳ Ngôn, lập tức như con mèo lạc thấy được chủ nhân, yếu ớt chui vào lòng hắn ta, môi run run, tủi thân rơi nước mắt.

"Hoàng thượng, thần thiếp còn tưởng... không thể gặp lại ngài nữa, hu hu hu..."

Bộ dáng nhỏ bé bị bắt nạt, nước mắt lưng tròng này hoàn toàn rung động Quý Kỳ Ngôn.

Thẩm Hàng Tuyết như có một thanh kiếm sáng loáng treo trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, c.h.é. m đầu nàng ta làm đôi.

Nàng ta quỳ lết đến bên chân Quý Kỳ Ngôn, gấp gáp giải thích không phải như những gì Hoàng thượng đã thấy.

Ta không nói gì, chỉ khóc không ngừng.

Thu Sương tức giận: "Chiêu nghi nương nương sao lại đổi trắng thay đen được, lúc đó vừa hay có Mạc thị vệ ở đó, ngài ấy có thể làm chứng!"

Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu.

"Nếu không phải Quý nhân nhà ta sống c.h.ế. t không cho Mạc đại nhân chạm vào, cũng không đến nỗi thê thảm như vậy."

18

Quý Kỳ Ngôn vô cùng cảm động, lòng bàn tay ôm ta nóng bỏng đến cháy người.

Mạc Thư Khiêm đứng canh ngay bên ngoài điện.

Vẻ mặt mất mát nhàn nhạt trên mặt hắn ta khiến Quý Kỳ Ngôn nhìn thấy vô cùng thoải mái.

Hắn ta thở dài một tiếng, dường như bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, thần có thể làm chứng, chính là Vinh Chiêu nghi đẩy Chung Quý nhân xuống nước."

Bằng chứng sắt đá như núi, Thẩm Hàng Tuyết hoàn toàn rối loạn.

Nàng ta bám chặt vạt áo của Quý Kỳ Ngôn, kêu oan.

"Thần thiếp chỉ đến chỗ Thái hậu để thu hồi phong hào của Quý nhân, tuyệt đối không có ý đồ gì khác, Hoàng thượng!"

Nàng ta chưa nói xong đã bị Quý Kỳ Ngôn cúi đầu lạnh lùng ngắt lời.

Hắn ta nắm chặt cằm Thẩm Hàng Tuyết, lực đạo càng lúc càng mạnh, đau đến nỗi khóe mắt nàng ta đỏ hoe.

"Việc hoàng gia, há để người ngoài bàn tán."

Dưới ánh đèn sáng tối, gương mặt hắn ta lộ ra một tia độc ác.

Nước mắt của Thẩm Hàng Tuyết rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây, khó khăn lắm mới từ kẽ răng thốt ra được vài câu.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Hoàng... Hoàng thượng bớt giận, thần thiếp chỉ lo lắng, việc này sẽ tổn hại đến uy danh của Hoàng thượng."

Quý Kỳ Ngôn tức đến đỏ mắt, vung tay.

"Nếu thật có kẻ không muốn sống đó, vậy g.i.ế. c một để răn trăm, khiến bọn chúng câm miệng hết!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!