Chương 5: (Vô Đề)

Ta liếc hắn một cái, hừ khẽ.

Thẩm Minh Chương bèn bật cười, cúi đầu hôn lên má ta.

Ta đang kéo dải lưng ngọc trắng của hắn, chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liền đẩy mạnh hắn ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, một mũi tên lạnh xé gió b.ắ. n tới.

"Vút" một tiếng, cắm phập xuống đất.

Nếu Thẩm Minh Chương vẫn còn đứng ở chỗ cũ, e rằng đã bị xuyên tim rồi.

Ta nhìn thấy Vượng Tài đứng cách đó không xa.

Sau lưng hắn, có một cái bóng vừa lặng lẽ biến mất, dường như mang theo cung tên.

Vượng Tài một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm con rối nhỏ.

Trên cổ còn treo lủng lẳng mấy gói giấy dầu.

Ta hít hít mũi.

"A a a! Mứt anh đào, bánh táo giòn… còn có gì nữa đó!"

Ta lao đến, định giành lấy.

Vượng Tài lại tránh sang một bên.

Hắn đưa kẹo hồ lô đến bên miệng ta, mỉm cười nói:

"Để ta đút nàng ăn, tay nàng mà bị dính bẩn thì lại thấy khó chịu."

Ta cắn một miếng, chua ngọt vừa miệng.

"Ngươi đưa mấy món đó cho Thẩm Minh Chương đi." Ta vừa nói vừa gật gù, "Ta muốn đi ngắm hồ với hắn."

Ta ngoắc tay gọi: "Thẩm Minh Chương, mau lại đây!"

Thẩm Minh Chương đứng từ xa nhìn Vượng Tài hồi lâu.

Hắn chỉnh lại y phục rồi bước tới, định nhận lấy đống đồ ăn đồ chơi.

Giọng hắn bình thản: "Đưa cho ta là được, không dám phiền quý nhân."

Hắn nói rồi, liếc ta một cái, lại cười:

"Lúc trước từng kể với người, chuyện ta gặp nàng ở Giang Nam. Ban đầu chỉ định để nàng hầu bút mực bên cạnh ta, ai ngờ nàng lười lắm, cái gì cũng muốn ta hầu lại. Khi ấy người đã ngắt lời, không muốn nghe mấy chuyện tình ái vớ vẩn này."

Đến đây thì ta hiểu rồi.

Thì ra Thẩm Minh Chương và Vượng Tài, hai người họ biết nhau!

Thật là phiền phức.

Ta liền nói: "Vậy thì đi dạo hồ cùng nha đi."

Vượng Tài nhìn ta, ánh mắt lạnh băng: "Không thể cùng nhau, chỉ được chọn một."

"Vậy ta đi với Thẩm Minh Chương." Ta thấy pháo hoa xa xa nở rộ, lòng càng thêm nôn nóng, "Chúng ta chia tay ở đây đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!