Khoảng cách gần đến thế, hương thơm trên người hắn lại càng ngào ngạt hơn.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, tủi thân nói:
"Ngươi không được đi đâu đấy, đã ăn thuốc của ta rồi, phải trả nợ đấy."
Hắn rủ mắt xuống, trầm giọng hỏi: "Trả thế nào?"
Ta kéo tay áo hắn, mắt sáng rực lên: "Dùng thân mà trả đi."
Người ta thường nói, vật hợp theo loài, người tụ theo nhóm.
Bằng hữu của cực phẩm đồng nam, tất nhiên cũng là cực phẩm.
Ta nghĩ đến đó, trong lòng liền nóng lên.
Hắn mím môi, rồi từ từ đưa tay ra nắm lấy đai lưng.
Ta đếm ngón tay, vui vẻ nói:
"Ngươi đền cho ta hai… ba tên nam tử chưa hề đụng nữ nhân! Vậy thì giữa chúng ta coi như xong!"
Ơ?
Hắn cởi y phục làm gì vậy?
Ta thấy sắc mặt hắn khó coi, liền nghi ngờ rằng hắn định quỵt nợ.
Ta bèn bày ra dáng vẻ hung dữ, trừng mắt dọa hắn:
"Ngươi dám quỵt nợ ta! Ta sẽ bảo phu nhân bắt ngươi lại, không cho ngươi ăn cơm, cũng không cho uống nước!"
Không ngờ, hắn lại bật cười.
Hắn giúp ta vén tóc bên tai, hỏi:
"Không ăn cơm, không uống nước, đó là hình phạt tàn nhẫn nhất mà ngươi nghĩ ra sao?"
Ta theo phản xạ sờ bụng, ngạc nhiên nói:
"Vậy vẫn chưa đủ độc à? Hồi nhỏ ta một tháng mới được ăn no một bữa, ngày thường chỉ ăn cánh hoa, uống sương sớm thôi."
Hắn nghe xong, liền không cười nữa, đôi mắt đen kịt lại.
"Thánh… nữ… lại từng đói ăn…"
"Người nhà ngươi đối đãi ngươi tệ bạc như vậy sao?"
Nửa câu đầu hắn nói lẩm bẩm, ta không nghe rõ.
Nhưng nửa câu sau thì ta hiểu.
Có điều vừa rồi lăn lộn mệt quá, ta cũng đói rồi.
Ta đảo mắt một vòng, lanh lợi nói:
"Ngươi để ta thơm thơm ôm ôm một chút, ta sẽ kể cho ngươi nghe!"
Tên trộm này, tò mò thì tò mò thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!