Đúng chín giờ sáng, Rose khoác tay Owen, hai người nói chuyện vui vẻ cùng đi vào phòng nghiên cứu, khi nhìn thấy Dorian, bọn họ vô cùng tự nhiên tách nhau ra.
"Chào buổi sáng, tiến sĩ." Lớp trang điểm của Rose vẫn ngọt ngào như mọi ngày. Nếu như là một cô gái biết trang điểm, khẳng định chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết Rose đã cố ý đánh thêm phấn mắt che đi quầng thâm mắt của mình. Thật đáng tiếc cô lại làm việc với hai người đàn ông thần kinh thô, cho nên không ai nhận ra vẻ mặt mệt mỏi của cô, vì thế cô đành phải tự thú nhận, "Tối hôm qua hai người ngủ có ngon không?
Em sợ lắm, cả đêm em đều gặp ác mộng, đến bây giờ vẫn còn thấy choáng váng."
Owen ngay lập tức tiếp lời: "Chúa ơi, anh cũng vậy. Sáng nay khi bị chuông báo đánh thức, anh còn đổ mồ hôi lạnh khắp người."
Dorian đang kiểm tra dữ liệu cơ thể ngày hôm qua của người cá, sau khi nghe được cuộc trò chuyện của họ, anh liền nói, "Nếu hai người thực sự cảm thấy không khỏe thì có thể xin nghỉ phép quay về nghỉ ngơi." Dù sao đi nữa, hai người cũng không có tác dụng gì ở đây. Dorian âm thầm bổ sung những lời này trong lòng, đồng thời anh lại nhớ đến bộ dạng Owen gào khóc ôm lấy đùi anh.
"Không thể thế được, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta và Silver chính thức gặp mặt, em cảm thấy tất cả chúng ta đều nên ở đây." Rose ôm lấy máy tính bảng ghi chép, đi tới trước bể quan sát ngây ngốc vẫy tay với người cá, mặc cho người cá liếc mắt nhìn cô một cái rồi bơi đi không thèm quan tâm.
Dorian ngẩng đầu lên từ đống bảng dữ liệu: "Silver?"
"Vâng, Silver." Rose vui vẻ nói, "Sau này chúng ta muốn thân thiết với nhau lâu dài thì nhất định phải đặt cho anh ta một cái tên, có đúng không? Silver merman, Silver. Tiến sĩ, anh thấy thế nào?"
"Nghe cũng được." Dorian đáp qua loa lấy lệ.
Anh đang xem video giám sát cảnh Silver nổi điên ngày hôm qua. Lúc đó người cá trông rất nóng nảy, xúc tu tóc hoàn toàn xõa bung ra, giương nanh múa vuốt trong không khí, vây đuôi và vây lưng đều dựng lên, giống như sắp chuẩn bị tấn công. Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, những động tác này dường như chỉ để phô trương thanh thế, bởi vì trước khi đội an ninh đến, người cá có thời gian nửa phút công kích, nửa phút này đủ để cho hắn tắm máu cả phòng thí nghiệm.
Nhưng hắn chỉ há miệng gào thét điên cuồng, không làm hại đến bất kỳ ai ngoại trừ phá tan một bục quan sát.
Điều này mang đến cho Dorian một cảm giác sai lệch kỳ lạ, dường như vũng máu tươi mà anh nhìn thấy trong phòng thí nghiệm ngày hôm đó chỉ là một bãi nước sốt cà chua.
Dorian nhíu chặt mày, rời mắt khỏi máy tính rồi nhìn về phía bể nước cách đó không xa, bất ngờ trông thấy người cá đang trừng mắt tò mò nhìn chằm chằm vào anh.
Dorian và hắn nhìn nhau một lát, sau đó anh lẵng lẽ lấy cây bút trong túi ra, giơ về phía người cá lắc trái lắc phải, quả nhiên nhận được phản ứng nhiệt tình của người cá.
Thế là Dorian bảo Rose ghi thêm một điều vào bản ghi chép
- người cá thích những thứ sáng bóng.
Ngay khi Dorian đang định bắt đầu công việc của ngày hôm nay, giọng nói AI đột nhiên vang lên nhắc nhở, David đang ở ngoài cửa, muốn xin vào phòng nghiên cứu.
Dorian trả lời đồng ý, cánh cửa kim loại đóng kín lập tức mở ra hai bên, lộ ra thân hình cao lớn của David.
"Chào buổi sáng, Dorian, Owen, và quý cô Rose xinh đẹp." David nháy mắt với Rose, sau đó vô cùng hài lòng khi nhận được nụ cười ngượng ngùng của cô.
"Đừng tùy tiện phóng thích hormone trong phòng nghiên cứu của tôi. Hơn nữa tôi muốn nhắc nhở cậu một câu. Rose đã có bạn trai rồi, chính là Owen." Dorian lạnh lùng nhìn anh ta với ánh mắt khinh bỉ.
"Tôi chỉ chào hỏi thôi mà." David vô tội nhún vai, rất tự nhiên đi đến trước mặt Rose và Owen khoe cơ bắp rắn chắc trên cánh tay mình, giống như một con công đực đang đ*ng d*c. Hôm nay anh ta thật sự khá là lạ.
"Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?" Dorian lắc lắc thiết bị đầu cuối cá nhân với anh ta, "Bây giờ là chín giờ mười lăm phút, là giờ làm việc, cậu trễ giờ rồi đấy quý ngài cơ bắp. Mời về khu E của cậu."
"Ồ? Bạn yêu ơi, lẽ nào cậu không cảm thấy kỳ lạ sao. Hôm qua cậu đã trải qua một chuyện cực kỳ kinh khủng, ấy thế mà tôi lại không có mặt ngay lập tức để an ủi cậu đó?" David thân thiết tiến tới bên cạnh Dorian, nhưng tầm mắt lại bị người cá trong bể nước hấp dẫn, "Trông anh ta bây giờ thật ngoan ngoãn, hy vọng người cá trong phòng nghiên cứu của chúng tôi cũng có thể hiền lành như vậy."
Dorian nghe anh ta nói xong, có chút ngạc nhiên hỏi lại: "Đơn xin của cậu được duyệt rồi?"
Gần đây, có khá nhiều trợ lý trong phòng nghiên cứu đã bị người cá hung hăng dọa sợ đến mức nộp đơn xin rút lui. Mà trong khi đó, cũng có nhiều người tò mò và can đảm hơn đã nộp đơn xin gia nhập, chẳng hạn như David.
"Đúng vậy." David đắc ý cười rộ lên, "Hơn nữa tôi còn được vào phòng nghiên cứu có người cá giống cái duy nhất đó, nghe nói dáng người vô cùng uyển chuyển. Cậu hiểu ý của tôi chứ?"
Dorian ghét bỏ hàm ý dung tục trong lời nói của anh ta, trực tiếp buông lời đuổi anh ta đi.
"Này anh bạn, có đôi khi tôi thật hoài nghi xu hướng tính dục của cậu là cá biển sâu đấy. Cậu không có hứng thú với phụ nữ, cũng chả ưng mắt đàn ông, lại càng không tham gia nói chuyện đề tài người lớ chẳng lẽ cậu bị lãnh cảm sao?" David bắt đầu quan sát Dorian từ trên xuống dưới, tầm mắt cố ý dừng lại một lát ở nơi nào đó dưới thân anh.
"Ngậm cái mỏ cún của cậu lại rồi biến ra khỏi phòng thí nghiệm của tôi!" Dorian hơi tức giận.
"Được rồi được rồi, tôi đi ngay đây." David giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng, trước khi rời đi còn cố ý để lại đề tài hóng hớt cho Rose và Owen, "Tôi quen cậu ấy gần mười năm, chưa bao giờ nghe nói cậu ấy từng yêu đương với ai. Tôi thật sự hoài nghi cậu ấy là cá tính luyến ái*. Chỉ với khuôn mặt và vóc dáng của cậu ấy thôi thì đã có biết bao trai xinh gái đẹp chen chúc nhau muốn ở bên cậu ấy rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!