Chỉ trong nửa ngày, sự tích Dorian thành công "đánh lui" người cá đã lan truyền khắp viện nghiên cứu.
Lúc chập tối khi Dorian đến nhà ăn, anh được chào đón bằng một loạt các tiếng reo hò và huýt sáo.
"Dorian, sao anh làm được vậy? Đó chính là người cá đấy! Đuôi có thể đập vỡ thủy tinh tổng hợp, móng vuốt có thể chọc thủng cả thép!"
Dorian còn chưa kịp đến cửa phát đồ ăn đã bị một người ôm lấy bả vai. Dorian biết hắn, hắn là nghiên cứu viên về mực ống ở khu C.
"Tôi chỉ gặp may thôi, không có gì để nói cả." Dorian đi vòng qua hắn, muốn gọi một cốc trà đen để xoa dịu thần kinh mệt mỏi hôm nay.
Do sự cố xảy ra vào ban ngày, thế nên Dorian đã liên tục bị rất nhiều người gọi tới nói chuyện, đặc biệt là Magmendy. Ông ta giả vờ an ủi vài câu, nhưng lại chẳng có ý định điều thêm hai nhân viên an ninh cho phòng thí nghiệm của anh.
Hiện tại Dorian đang rất mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nhắc đến chuyện quái quỷ gì về người cá nữa.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người vây xem, Dorian cảm giác như thể mình đã biến thành mẫu vật sống của Phòng triển lãm sinh vật biển New Era, ai ai cùng muốn đến gần để nhìn kỹ hình dạng của anh.
"Đừng lạnh lùng như vậy chứ Dorian. Tôi mời anh uống trà đen, rồi anh kể cho chúng tôi nghe một chút về chuyện của người cá nhé. Tôi nghe nói nếu đội an ninh đến trễ một bước thì đầu anh sẽ bị người cá nuốt chửng luôn rồi."
Người đang nói chuyện lúc này chính là đồng nghiệp nghiên cứu cá voi ở khu A. Trong cuộc hội nghị khi Dorian giành được quyền nghiên cứu người cá, anh ta đã trợn ngược mắt lên tỏ vẻ khinh thường.
"Xin lỗi nhượng đường một chút." Cuối cùng, Dorian khó khăn lắm mới lấy được suất ăn tiêu chuẩn và trà đen của riêng mình từ cửa phát thức ăn. Anh đã cố gắng chen qua đám đông và tìm một vị trí yên tĩnh để ngồi xuống ăn tối, nhưng khán giả chưa được thỏa mãn trí tò mò có thể sánh với một bầy quạ đói, cả đám cứ nhìn chằm chằm vào mục tiêu là mẩu bánh mì Dorian thơm ngon.
"Này! Dorian, đến chỗ chúng tôi ngồi đi! Tôi mời anh món tráng miệng!" Phía xa có mấy người đang vẫy tay gọi Dorian, nhưng Dorian chẳng hề quen biết bọn họ.
Cuối cùng, Dorian đã tìm thấy một vị cứu tinh —— anh tìm thấy Ed đang ngồi trong góc.
Chính là "kẻ lập dị" Ed mà tất cả mọi người đều chê bai ra mặt mỗi khi nhắc tới.
"Ed, thì ra anh ở đây, đúng lúc tôi có việc tìm anh." Dorian bưng khay đồ ăn của mình đi về phía Ed, quả nhiên một đám "đuôi" đi theo sau lưng anh lần lượt tản ra.
Ed hiển nhiên không ngờ được rằng Dorian sẽ ngồi đối diện mình. Khi y ngẩng đầu ngước nhìn Dorian, đôi mắt lồi của y trông lại càng lồi rõ hơn, cực kỳ giống một con cá thủy bao nhãn*.
"Xin chào, Dorian, anh tìm tôi có việc sao?" Ed cúi đầu xuống ăn cơm, nhưng tầm mắt của y không hề hạ xuống theo chuyển động cổ mà vẫn nhìn chằm chằm vào Dorian như cũ, trong đôi mắt đen ấy toát lên sự cố chấp đầy b*nh h**n.
Dorian đã hối hận ngay khi vừa mới ngồi xuống, ít nhất anh nên tìm một đồng nghiệp thoạt nhìn bình thường hơn một chút để cùng ăn tối.
"À... Tôi muốn hỏi anh tình hình của Migal thế nào rồi. Anh cũng ở khu E đúng không, vậy có lẽ anh biết con cá thiên thần* biến dị mà tôi đã nghiên cứu trước đó."
Trước người cá, Dorian đã nghiên cứu một con cá thiên thần đột biến do bức xạ hạt nhân.
Vây lưng và vây bụng của cá thiên thần bình thường rất dài, giống như đôi cánh của thiên thần, trong khi vây bụng của Migal lại mọc ra các chi kỳ lạ như loài ếch.
Chẳng qua đây chỉ là cái cớ mà Dorian tìm bừa để hỏi. Khu E rộng lớn vô cùng, động vật biến dị cũng nhiều vô số kể, Ed sẽ không nhớ rõ về một con cá thiên thần nhỏ bé đâu.
Nhưng Ed lại trả lời: "Nó rất khỏe, ngày nào cũng bơi vô cùng thích thú trong bể nước."
"Thật vậy sao." Dorian kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ tới chuyện mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy. Anh cúi đầu, dùng thìa nạo vét phần kem đặc khó nuốt kia thành từng khối tròn, sau rồi lại chần chừ mãi không muốn đưa chúng vào miệng.
Bữa tối vốn đã dở tệ bỗng trở nên càng thêm khó nuốt. Dorian không biết nên phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người như thế nào, bởi vì Ed vẫn luôn liên tục nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt cực kỳ quái dị. Dorian không biết y có dùng ánh mắt này để nhìn người khác không, nhưng tóm lại y làm cho Dorian cảm thấy bản thân như người ngoài hành tinh.
May mắn thay không lâu sau đó, Ed bắt đầu bận việc của mình, y lấy ra một lọ thuốc từ trong túi, hoặc là nói một cái hộp hình lọ thuốc, dù sao cũng không có nhãn dán nào ở ngoài vỏ. Y vặn nắp lọ ra, đổ thứ dạng hạt màu trắng bên trong vào cốc nước trước mặt.
"Đây là muối, tôi bị hạ Clo máu, mỗi ngày cần ăn nhiều muối hơn người bình thường." Ed nhìn chăm chú vào đôi mắt của Dorian và nói, "Anh cũng muốn một ít sao?"
"... Cám ơn anh, tôi không cần."
Dorian nhanh chóng kết thúc bữa tối kỳ quái này.
Anh quay về phòng nghỉ ngơi, thả mình ngâm nước nóng trong phòng tắm nửa tiếng. Cho đến khi cảm thấy linh hồn được lấp đầy giống như miếng bọt biển thấm đẫm nước, anh mới bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể ướt nhẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!