Chương 6: (Vô Đề)

"Móng tay cong nhọn, màng tay hẹp mỏng, dạng trong suốt..."

Rose nhanh chóng ghi lại mô tả của Dorian. Owen không còn căng thẳng như lúc đầu, cậu ta bắt đầu trở nên nhiều lời.

"Có thấy móng vuốt của anh ta không? Thứ này có thể đào một cái lỗ trên tường kim loại như đào cát đấy. Hai người đã đi xem phòng thí nghiệm bị phá hủy kia chưa? Mấy vết cào trên vách tường quả thực khiến người ta nghĩ rằng bên trong có một con gấu nâu nổi điên!"

Rose khá phối hợp hô lên một tiếng: "Em nghe nói hắn ta còn ăn nguyên một trợ lý nghiên cứu, ngay cả vụn xương cũng không còn."

"Chính xác mà nói thì còn lại nửa cánh tay." Owen cố gắng giả vờ bình tĩnh sau khi Dorian lệnh cho cậu ta nâng cánh tay của người cá lên.

"Chúa ơi, thật sự rất đáng sợ..." Rose ôm chiếc máy tính bảng trước ngực, động tác nhàn nhã chỉnh lại tóc hoàn toàn bất đồng với giọng điệu hoảng sợ của cô.

Cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng thí nghiệm đang giảm xuống rất thấp, có lẽ là do hôm nay cô ăn mặc quá mát mẻ. Nhưng người cá trên bục quan sát dần dần tỏa ra mùi tanh khó ngửi, cô cầm lấy một lọn tóc của mình rồi ngửi thử, lo lắng rằng mái tóc xoăn được chải chuốt cẩn thận của mình sẽ ám phải mùi tanh kỳ dị này sau khi kết thúc công việc.

Dorian không biết tại sao bản thân lại trở nên vô cùng hứng thú với khuỷu tay của người cá, anh liên tục yêu cầu Owen gập cánh tay của người cá lại.

Vào những lúc như thế này, Rose mới có thể có chút thời gian rảnh rỗi để ngắm nghía móng tay của mình hay sửa sang lại kiểu tóc, vân vân.. —— Công việc của thực tập sinh vô cùng nhàm chán và tẻ nhạt, cô bắt đầu suy nghĩ có nên quay về trường tiếp tục học vào năm tới không, suy cho cùng dù người cá có đẹp đến đâu, nhìn lâu cũng thấy...

"Ah ——!!!"

Tiếng kêu chói tai của Rose gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, Dorian suýt chút nữa xé rách màng tay của người cá.

"Chết tiệt, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy hả?!"

Cô thực tập sinh trẻ tuổi này đột nhiên phát điên, vứt bỏ chiếc máy tính bảng trong tay rồi ngã xuống đất. Cô há hốc khuôn miệng thoa son tươi tắn, vừa lùi người về sau, vừa chỉ tay về phía sau Dorian.

Owen và Dorian cùng quay đầu lại...

Một đôi mắt.

Một đôi mắt như của một con quỷ địa ngục.

Không có con ngươi, chỉ có tròng trắng.

Dorian nhìn thẳng vào chúng, giống như đang đối mặt với tử thần .

Người cá đã tỉnh lại!

Sau đó, chủ nhân của đôi mắt này ngồi bật dậy khỏi bục quan sát  với tốc độ nhanh đến đáng sợ. Gần như chỉ trong tích tắc, cơ bắp cánh tay của hắn bắt đầu phồng lên, hai vòng kim loại trên cổ tay hắn cũng bắt đầu biến dạng, phát ra tiếng kít kít rợn người.

"Ah ——! Ah ——!!! "

Tiếng la hét của Rose giống như nhạc nền cho khung cảnh tử vong sắp sửa giáng xuống, trong khi Owen lại giống như một con trâu sắp chết, phát ra tiếng thở khò khè khàn khàn từ cổ họng. Cậu ta ngã xuống đất, dùng cả tay cả chân để chạy trốn, nhưng mặt đất trơn trượt chỉ cho phép cậu ta bò được vẻn vẹn một khoảng cách ngắn đến nực cười, đó là khoảng cách mà một người bình thường có thể đi được trong vòng hai bước. Cậu ta chẳng chạy được bao xa.

Nỗi sợ hãi khiến Owen mất đi toàn bộ khả năng phán đoán. Cậu ta muốn trốn đi, muốn trốn đằng sau tất cả những vật che chắn có thể ẩn nấp, nhưng không biết kính của cậu ta đã rơi ở đâu. Trong tầm mắt mơ hồ của cậu ta, cho dù là bàn thí nghiệm gần nhất cũng thoạt nhìn vô cùng xa xôi, giống như khoảng cách từ địa ngục đến thiên đường. Mà giờ phút này vật che chắn gần nhất chỉ có một đôi chân, một đôi chân thẳng tắp vững chắc, ống quần trắng tinh sạch sẽ gọn gàng, bình tĩnh hiên ngang như chủ nhân của nó.

"Tiến sĩ! Tiến sĩ!"

Owen lăn một vòng trốn đằng sau Dorian, ôm chặt lấy hai chân của anh, bắt đầu la hét không thua gì Rose.

"Đồ ngốc! Nhấn nút khẩn cấp đi!" Dorian quay đầu hét lên với Owen.

Đến lúc anh quay đầu lại, người cá đã bẻ gãy vòng tay kim loại, cũng thành công giãy đuôi thoát khỏi xích khóa. Hắn há cái miệng to đầy răng sắc nhọn về phía Dorian, đồng thời phát ra tiếng gào thét như dã thú.

Cả phòng thí nghiệm rơi vào hỗn loạn.

Chỉ có một mình Dorian không nhúc nhích.

Trong giây phút này, đầu óc của Dorian cực kỳ minh mẫn. Anh đã từng nhìn thấy phòng nghiên cứu sau khi bị người cá tàn phá bừa bãi, cũng đã nghe qua miêu tả của nhân viên an ninh rằng, không ai có thể chạy nhanh hơn người cá,  lúc người cá định tấn công thì cũng là khoảnh khắc tử thần vung lưỡi hái xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!