Chương 5: (Vô Đề)

Mỗi nhà nghiên cứu đều có rất nhiều quyền tự do trong việc nghiên cứu người cá —— có lẽ là vậy.

Ít nhất Magmendy không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào cho Dorian. Anh có thể tiến hành nghiên cứu người cá đuôi bạc này từ mọi góc độ, miễn là mỗi ngày đều nộp lên số liệu nghiên cứu tương ứng.

Trong mấy ngày qua, Dorian đã thu được tất cả các dữ liệu có thể có về bề ngoài của người cá. Anh cần nhiều thông tin hơn về cơ thể người cá, anh muốn biết cảm giác khi sờ tay lên làn da của người cá, muốn biết độ cứng cáp của vây lưng người cá. Anh muốn biết cách người cá vung đuôi, cách họ săn mồi, cách họ ca hát, và cách họ giao lưu với đồng loại...

Nhưng hiện tại tất cả những điều này đều không thể thực hiện được, bởi vì con cá hề màu xám tầm thường này vẫn còn đang chìm trong hôn mê.

Vết thương dữ tợn trên ngực hắn dường như vẫn chưa lành hẳn, bên ngoài vẫn còn vết cháy đen sau khi bị điện giật, chỉ lộ ra một chút da thịt hồng ở chính giữa.

Nếu không phải máy móc vẫn đang hiện thị nhịp tim đập chậm rãi của hắn, thì Dorian nhất định sẽ hoài nghi thứ đang nằm trong bể nước hiện giờ là một thi thể người cá —— So với loài người mà nói, nhịp tim của người cá gần giống với cá heo hơn, chỉ có khoảng 40 nhịp mỗi phút.

Dorian nhìn chằm chằm vào những dụng cụ đo lường bên cạnh, tính toán trong đầu xác suất tử vong của người cá là bao nhiêu sau khi bị kéo ra khỏi nước.

"Ừm... hay là chúng ta quan sát thêm một thời gian nữa đi?" Rose ôm máy tính bảng cẩn thận đi tới bên cạnh Dorian, nhiệm vụ của cô là ghi chép và tải lên các mục dữ liệu về cơ thể người cá mỗi ngày, "Ý em là, ít nhất chờ đến khi anh ta tỉnh lại, khôi phục bình tĩnh, lúc đó anh ta sẽ không... ờm, phát điên lên như thế kia..."

Dorian biết cô đang lo lắng về điều gì. Kể từ khi cuộc bạo loạn của "cá koi ba màu" đó nổ ra, mọi người không còn giữ thái độ thoải mái và mới lạ khi nói về người cá như trước nữa. Tất cả các cuộc trò chuyện về người cá gần như kết thúc bằng câu "thực sự khủng khiếp".

Khi các người cá lần lượt thức tỉnh, bản tính tàn bạo xấu xa của bọn họ cũng dần dần biểu lộ. Dorian không thể biết được tình hình trong các phòng thí nghiệm khác như thế nào. Nhưng những lời đồn đãi sẽ mọc chân, chúng sẽ tìm cách chui vào trong tai những kẻ tò mò. Nghe đâu đã có rất nhiều trợ lý trẻ tuổi muốn rút khỏi dự án nghiên cứu người cá.

Nhưng Dorian tin chắc rằng rủi ro và cơ hội luôn luôn tồn tại song song.

"Không thể chờ thêm nữa, thời gian vô cùng quý giá, bất luận là đối với anh ta hay là đối với tôi." Dorian nói.

Nếu như anh không lấy thêm được một chút dữ liệu nào ra hồn, thì Dorian chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong cuộc thảo luận của tổ nghiên cứu người cá vào tuần sau. Đây cũng chính là kết quả mà Magmendy mong muốn, Dorian tuyệt đối sẽ không để cho ông ta đạt được.

"Owen, đến đây, chuẩn bị bục quan sát, chúng ta sẽ đưa người cá ra ngoài." Dorian bắt đầu vuốt thẳng ống tay áo và đeo găng tay cao su lên.

"Vâng thưa tiến sĩ." Owen lúng túng trong giây lát, nhưng ngay sau đó cậu ta đã nhớ ra phải kích hoạt thiết bị của bục quan sát.

Dorian thì đi đến thao tác trên bảng điều khiển bên cạnh bể nước.

Chẳng mấy chốc, những đường ống theo dõi rơi ra, dung dịch dinh dưỡng đặc biệt trong bể nước dần dần rút đi, người cá mất đi sức nổi, gập người lại dưới tác dụng của trọng lực, gục xuống đáy bể nước. Sau đó người cá được từ từ đẩy lên trên đỉnh bằng trục đẩy bên dưới, cánh tay robot cố định sẽ gắp và đưa tới bục quan sát.

Toàn bộ quá trình di chuyển vô cùng thuận lợi, người cá vẫn đang hôn mê, không có dấu hiệu phản kháng nào. Nhưng ba người Dorian vẫn đổ chút mồ hôi, lo lắng người cá sẽ vùng lên ngay lúc này.

Tuy là nói bộ phận kỹ thuật đã tăng cường hệ thống phòng ngự nhắm vào người cá trong phòng thí nghiệm, nhưng thứ thật sự được gắn lên người cá chỉ có thêm một chiếc vòng cổ kim loại. Nghe nói bên trong chiếc vòng này có thiết lập một hệ thống thông minh, có thể phóng ra điện cao áp và tiêm thuốc gây mê ngay vào thời điểm người cá sinh ra cảm xúc nóng nảy muốn tấn công.

Thành thật mà nói, thứ này dường như không mang lại nhiều cảm giác an toàn cho các nghiên cứu viên.

Vào khoảnh khắc người cá tiếp xúc với mặt bàn quan sát, đuôi cá của hắn lập tức bị vòng kim loại giữ chặt, theo sau đó là hai tay. Thế nhưng lúc này lại gặp phải một số rắc rối nhỏ.

Vì vây lưng của người cá dựng thẳng cứng cáp, cho nên hắn không thể nằm thẳng trên mặt bàn quan sát, cũng bởi vậy một bên cổ tay chưa bị vòng kim loại khóa chặt. Nhưng Owen đã dùng chút bạo lực, cố kéo cổ tay người cá đến sát vòng kim loại rồi cài khóa.

Sau khi làm xong tất cả, Owen mệt lả người thở ra một hơi.

"Bây giờ chúng ta sẽ nhìn kỹ hơn vào anh ta." Dorian si mê quan sát người cá dưới ánh đèn phẫu thuật.

"Làn da tái nhợt, dưới ánh đèn trông sáng bóng như trân châu," Dorian nhìn lướt qua Rose, "Đừng ngẩn người, ghi chép đi."

"À, vâng thưa tiến sĩ." Rose vội vàng mở máy tính bảng bắt đầu ghi chép.

"Có đầu vú, nhỏ và nhạt màu, màu sắc tương đồng với màu da. Có thể suy đoán hợp lý rằng, cách cho con bú của người cá cũng giống như loài người."

Dorian nhìn chằm chằm người cá vài giây, không kiềm được cởi găng tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên ngực người cá.

Cảm giác lạnh lẽo, giống như đang v**t v* một con cá heo.

Dorian chậm rãi trượt lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, cảm nhận cơ bắp và sức mạnh của phần thân trên của người cá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!