Editor: Kẹo Mặn Chát
Sau này, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, Dorian vẫn có thể nhớ lại rõ ràng tất cả các chi tiết của ngày hôm đó, bao gồm cả việc anh chơi đùa với người cá như thế nào, xong rồi lại bất ngờ bị người cá hung bạo kéo xuống nước ra làm sao...
Lúc mới đầu, hết thảy mọi thứ đều vô cùng bình thường. Tâm trạng của Silver khá tốt, hắn còn bơi vòng quanh cánh tay đang thò vào bể nước của Doiran, nói "help me" một cách nũng nịu
-- Thực ra người cá vẫn chưa thể hiểu được ý nghĩa của cụm từ này, hắn chỉ biết miễn là hắn nói như vậy, Dorian sẽ luôn thỏa mãn mong muốn của hắn.
Sau đó, họ chỉ "nói chuyện phiếm", nói đến chuyện Dorian sẽ bắt đầu gửi lời chào hỏi hàng ngày cho hắn, và Silver đáp lại anh bằng một chuỗi các từ đứt quãng do chính hắn tạo ra.
Dorian đoán rằng, khả năng cao là hắn không cố ý thay đổi cấu trúc của những từ đó, hắn chỉ đang sử dụng những từ phù hợp nhất để thể hiện cảm xúc của mình.
Ví dụ như đối với Silver, "bức tường cún con" đại biểu cho một kiểu yêu thích cuồng nhiệt nào đó, chỉ sợ đây có lẽ là do mỗi khi Dorian vui vẻ sẽ gọi hắn là "cún con".
Tóm lại vào lúc ấy, bầu không khí giữa bọn họ vẫn hài hòa như trước. Dorian định dạy hắn từ mới, nói chính xác hơn thì là những cụm từ mới. Dorian cảm thấy bọn họ có thể bắt đầu thử học một số câu ngắn, tất nhiên bài học có hơi khó, bằng chứng là vẻ mặt hoang mang và cử động trì trệ của Silver.
Thế nhưng vào thời điểm đó, Dorian lại không đọc hiểu được những tín hiệu này, anh chỉ đang nghĩ là:
Được rồi, lại một cửa ải mới.
Vậy nên, anh làm sao có thể liên kết sự trì trệ đột ngột của người cá với "Định luật Thứ Hai" mà anh đã suy nghĩ trước đó được đây?
"Silver?"
Dorian nghi hoặc nhìn về phía người cá đang đứng yên bất động trong nước. Anh vươn tay vốc nước rồi hất vào mặt hắn như mọi lần, nhưng lại không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Trong vài giây ngắn ngủi khi người cá im lặng, giác quan thứ sáu cảnh báo nguy hiểm trong cơ thể Dorian dần dần báo động. Nhưng ngay vào lúc anh nhận ra sự khác thường và muốn rút tay ra khỏi bể nước, người cá đột nhiên thét lên một tiếng chói tai rồi nắm lấy cánh tay của Dorian vào kéo mạnh xuống.
Lý trí của Dorian khó khăn lắm mới xuất hiện lại vào lúc anh ngã cả người xuống. Anh cho rằng cùng lắm là mình sẽ chỉ bị kẹt vào lưới điện. Bởi vì lưới điện được làm bằng vật liệu vô cùng chắc chắn và kiên cố, cho dù không có điện thì người cá cũng không thể phá hỏng nó trong một thời gian ngắn. Cho nên anh sẽ chỉ ngã xuống mặt trên của lưới điện, trường hợp tồi tệ nhất là bị người cá ăn mất một cánh tay.
Tuy nhiên, ngay khi Dorian nghĩ như vậy, lưới điện đã mở rộng ra như một cánh cổng địa ngục chào đón anh.
Phải, sau khi chịu đựng sức nặng của Dorian, lưới điện đã tự động lõm xuống bể nước, thuận thế để Dorian rơi xuống bên dưới.
Lưới điện đã bị ai đó cắt mở!
Dorian xin thề, hôm trước anh chỉ cắt bỏ một đoạn lưới điện nhỏ bằng một nửa miếng bánh mì nướng, cho nên đây tuyệt đối không thể là kiệt tác của anh.
Nước bể tanh mặn tràn vào xoang mũi, tầm nhìn của Dorian bị bao phủ trong một vùng màu xanh lam, rồi anh đột nhiên cảm thấy một trận đau âm ỉ.
-- Người cá đã phá hủy lưới điện.
Đây là suy nghĩ thứ hai đếm ngược từ cuối lên của Dorian trước khi anh hôn mê.
Suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu chính là khi Silver tiến đến gần anh với cái miệng mở rộng đầy răng nanh.
-- Hóa ra Silver không hề coi mình ra gì, hắn chỉ muốn ăn thịt mình mà thôi...
Dorian thức dậy vào sáng hôm sau.
Anh dường như vừa gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại thì tất cả cảm xúc đều bị một lớp màn hư ảo che phủ.
Đầu tiên anh nhìn thấy một nhóm các bác sĩ và y tá đang lo lắng hỏi thăm về tình trạng thể chất và tinh thần của mình. Sau đó anh nhìn thấy cha dượng, bạn bè, trợ lý và cả những đồng nghiệp mà anh biết hoặc không biết.
Mỗi người đều giống như tác giả đã thuộc lòng cốt truyện, liên tục nói với Dorian rằng --
"Cậu xem đi, tôi đã nói sẽ xảy ra chuyện như này mà."
"Tôi đã nhắc nhở cậu rồi đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!