Chương 4: (Vô Đề)

Lại là màu xanh lam đậm quen thuộc, từng luồng bọt khí tròn dẹt bay lên trên, một cái bóng dài vẫy đuôi chầm chậm bơi qua...

Cuối cùng Dorian cũng mơ hồ nhận ra nơi đây là biển.

Cũng chính vào lúc này, Dorian nghe thấy một tiếng kêu nặng nề cổ quái, giống như tiếng kêu trầm đục của cá voi. Nhưng Dorian lại nghe hiểu nó đang kêu gì, hình như là kêu tên ai đó, nó đang gọi:

Dorian.

Dorian ——

Dorian đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mộng, phát hiện bản thân đổ mồ hôi ướt đẫm, cảm giác lo lắng kỳ quái nào đó vẫn đang bủa vây lấy các dây thần kinh của anh, khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu. Anh nhớ được láng máng là mình đã mơ thấy một giấc mộng, nhưng giờ phút này lại chẳng nhớ thể nhớ giấc mộng ấy như thế nào.

Anh cầm lấy thiết bị đầu cuối cá nhân bên gối, xác nhận thời gian hiện tại là 5:13 sáng, còn lâu mới đến giờ làm việc. Thông qua camera giám sát anh có thể nhìn thấy người cá trong phòng thí nghiệm vẫn đang ngủ yên trong bể nước. Trên thực tế, dựa vào các đường ống theo dõi, nếu có bất kỳ thay đổi dữ liệu nào về người cá, Dorian sẽ là người đầu tiên nhận được thông báo.

Mọi chỉ số đều ổn, không có gì phải lo lắng.

Dorian ngồi trên giường thở phào một hơi nhẹ nhõm, vuốt toàn bộ mái tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi ra sau đầu, tiện thể quơ tay lướt vài lần trên mặt tường bên cạnh giường. Phòng nghỉ vốn đang tối om dần dần sáng lên, như thể vừa chủ động triệu hồi mặt trời để chào đón một buổi sớm bình minh.

Màu sắc và hoa văn từ từ hiện ra trên những vách tường làm bằng màn hình điện tử. Không lâu sau đó, khung cảnh bãi biển buổi sáng xuất hiện xung quanh, thậm chí trong phòng còn có âm thanh mô phỏng tiếng sóng biển và tiếng kêu của mòng biển.

Vài giây trước, căn phòng nghỉ rộng khoảng chừng mười mét vuông này còn yên tĩnh tối tăm như một căn phòng giam đáng sợ, thì hiện tại nó đã hoàn toàn biến thành một bãi biển mùa hè tươi mát, ngay cả ánh đèn chiếu lên da cũng mang nhiệt độ giống như ánh nắng mặt trời thật.

Thế nhưng Dorian đã quá quen với tất cả những điều này từ lâu, anh uể oải cởi áo ngủ, khỏa thân đi vào phòng tắm nhỏ trong buồng.

Trước khi mở nước nóng, Dorian nhìn mình trong gương như thường lệ —— Con ngươi đỏ ngầu, bọng mắt hơi xanh, vẻ mặt bơ phờ, quả thực trông rất giống một kẻ nghiện d*c v*ng quá độ. Có lẽ sau khi tắm rửa xong anh nên về giường ngủ thêm một giấc.

Nhưng nếu thật sự có thể ngủ được thì sáng nay anh cũng sẽ không trông như thế này.

—— Giờ này khắc này, trong phòng nghiên cứu của mình đang chứa một người cá.

Sau khi ý thức được điều này, cho dù Đức mẹ Maria đích thân đến hát ru một bài, Dorian cũng không thể cảm thấy buồn ngủ.

Dorian nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi trong gương. Mái tóc nâu vàng, đôi mắt xanh xám, tất cả những đặc điểm đều được di truyền từ cha của anh, John. Dorian biết được là vì anh có một bức ảnh của ông, đến cả mẹ của anh thừa nhận rằng anh trông rất giống với cha mình.

Đồng thời Dorian cho rằng, sự đam mê cuồng nhiệt của mình dành cho người cá có lẽ cũng là do di truyền.

Đúng vậy, John khi còn sống là một nhà nghiên cứu sinh vật biển xuất sắc và cũng là một người cực kỳ yêu thích người cá, ông đã có những đóng góp quan trọng trong việc khám phá ra người cá.

Hai mươi tám năm trước, một nhóm nghiên cứu do John và Magmendy dẫn đầu đã mang về một bộ hài cốt của người cá. Đây là lần đầu tiên nhân loại xác nhận có sự tồn tại của người cá.

Trước đó, ghi chép của mọi người về người cá chỉ là một số tin đồn và vài hình ảnh mờ hồ, chủ yếu đến từ các thị trấn nhỏ gần biển và tàu thuyền ra khơi.

Một số thủy thủ sống sót sau vụ đắm tàu nói rằng họ đã bị giọng hát của người cá mê hoặc và bởi vậy con tàu mới va chạm vào rạn san hô. Hay một cặp đôi hẹn hò bên bờ biển lúc nửa đêm cho biết họ đã bị người cá tấn công. Và những đứa trẻ chơi đùa bên bờ biển nói rằng chúng đã thấy người cá nhảy lên khỏi mặt nước...

Vì trước đấy đã có không ít quái vật biển thời tiền sử lộ ra dấu vết, cho nên sự xuất hiện của người cá dường như cũng trở nên hợp lý. Tuy nhiên, bọn họ luôn rất thận trọng, xuất hiện nhanh và biến mất cũng nhanh, không để con người có thêm cơ hội quan sát ghi chép.

Mãi cho đến 30 năm trước, John và Magmendy cùng nhóm các nhà nghiên cứu trẻ tràn đầy nhiệt huyết đã đến thị trấn Robin, nơi thường xuyên truyền ra tin tức về người cá. Đoàn nghiên cứu đã ngồi chờ trong thị trấn suốt hai năm, hoạt động dựa vào sự hỗ trợ từ gia đình giàu có của Magmendy, cuối cùng cũng đã phát hiện ra dấu vết của người cá.

Thật không may, bọn họ đã có một cuộc chiến khốc liệt với người cá, người cá đã bị giết, và John cũng mất mạng trong cuộc chiến này, để lại đứa nhỏ Dorian mồ côi ngay khi mới ở trong bụng mẹ. Nhưng đó là chuyện của sau này. Vào thời điểm ấy trợ lý của John cũng là cô bạn gái Ivanova của ông, mẹ của Dorian không biết rằng mình đang mang thai.

Sau một khoảng thời gian đau buồn ngắn ngủi, nhóm nghiên cứu đã mang theo thi thể của người cá quay trở lại phòng thí nghiệm, và lần đầu tiên tiết lộ với mọi người về sự tồn tại của người cá. Cũng chính nhờ vào phát hiện này, Magmendy đã nổi tiếng trên toàn thế giới, sau đó ông ta dần dần thành lập các viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm của riêng mình.

Cho đến nay, bộ hài cốt của người cá đó vẫn được lưu trữ trong Phòng triển lãm Sinh vật biển New Era cho mọi người đến tham quan.

Nhưng không ai biết được một người cá thực sự còn sống trông như thế nào, và cuối cùng cho đến rạng sáng hôm qua, một nhóm người cá đã vô tình bơi vào vùng bẫy của con người.

Vài phút sau, Dorian bước ra khỏi phòng tắm với cơ thể còn đầy hơi nước. Anh không mặc quần áo mà trước hết đi đến bên cạnh bàn lật xem một cuốn sổ ghi chép mà anh đã đọc tối qua trước khi đi ngủ.

Đây là một cuốn nhật ký. Đã nhiều năm trôi qua, trong thời đại kỹ thuật số thông minh bao phủ khắp nơi, vậy mà vẫn có người dùng giấy bút đắt tiền để ghi chép thông tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!