Chương 39: (Vô Đề)

Editor: Kẹo Mặn Chát

Mảnh lưới điện nhỏ bị Dorian cắt đứt được quấn sơ lại vị trí ban đầu bằng một sợi dây thép mảnh, trừ phi đến gần nhìn kỹ thì sẽ không có ai có thể nhận ra sự khác biệt.

Sau khi Dorian rời khỏi phòng thí nghiệm, Lival lập tức đuổi theo anh, hỏi anh khi nào sẽ cho nhân viên hậu cần tới thay lưới điện mới. Dorian từ chối yêu cầu này, lý do đương nhiên là vì anh không muốn bị người khác phát hiện ra việc bọn họ đang tiếp cận người cá một cách trái quy tắc.

Lúc đó, trông Lival có vẻ như đã bị thuyết phục. Nhưng sáng sớm hôm sau, hắn ta lại đi tìm Dorian một lần nữa và yêu cầu anh phải gia cố lưới điện ngay lập tức.

"Chỉ cần thứ kia có thể dẫn điện, cộng thêm cửa phòng thí nghiệm này nữa thì người cá không thể trốn thoát ra khỏi đây chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Mà nếu anh ta trốn thoát thật, hệ thống báo động cũng sẽ lập tức nhắc nhở chúng ta." Dorian lơ đãng trả lời Lival, anh đang suy nghĩ về kế hoạch dạy học cho ngày hôm nay.

"Chẳng lẽ anh không suy sét đến sự an toàn của chúng ta sao?" Lival hỏi ngược lại anh, giọng điệu của hắn ta cực kỳ khẩn thiết, "Đó chính là người cá đấy! Là người cá có thể ăn thịt người, ăn sạch đến mức không còn một mảnh vụn! Mẹ kiếp, nhìn hắn đi! Nhìn răng và móng vuốt của hắn đi!"

"Tôi nghĩ rằng trong khoảng thời gian này cậu đã hiểu hết về tính cách của Silver rồi chứ?"

Dorian nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn ta, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông phờ phạc tiều tụy. Gương mặt hốc hác xanh xao và đôi mắt phủ đầy tơ máu của hắn ta đều giống như đèn báo giao thông trong đêm khuya, biểu thị rõ ràng trạng thái tinh thần tồi tệ của hắn.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Dorian còn tưởng bản thân đã thực hiện một vài cuộc tra tấn vô nhân đạo với Lival rồi sau đó mất trí nhớ về chuyện đó. Chứ nếu không anh thực sự không thể hiểu tại sao công việc theo dõi, ghi chép và phân loại đơn giản mỗi ngày lại mang tới gánh nặng tinh thần lớn như vậy cho Lival.

Nhớ lại dáng vẻ của Lival trong ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu này đi —— Bên dưới lớp áo blouse trắng là áo sơ mi cùng quần tây làm nổi bật vóc người hoàn mỹ đi kèm với đôi giày da đắt tiền sáng bóng. Bên cạnh đó còn có mái tóc xoăn được chăm chút cẩn thận và một nụ cười tự cho là đẹp trai phóng khoáng luôn thường trực trên mặt.

Mà giờ nhìn hắn ta thì, đầu bù tóc rối, áo phông nhàu nhĩ, rõ ràng còn đi một đôi tất cọc cạch, ngay cả chiếc cằm chẻ đặc trưng của hắn ta cũng đã bị bộ râu rậm rạp lộn xộn bao phủ hoàn toàn. So với "lôi thôi lếch thếch" thì Dorian càng muốn dùng từ "điên" để hình dung dáng vẻ của hắn ta vào lúc này.

Nhưng nghĩ tới sự cố phát sinh bất ngờ trước đó, Dorian cũng hiểu được một phần tại sao hắn ta ra nông nỗi này. Vì thế anh vừa kiểm tra tài liệu, vừa thản nhiên nói với Lival rằng, nếu hắn ta thật sự không thể thích ứng với công việc này thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên, không biết là do thái độ của Dorian hay nội dung của những lời này đã k*ch th*ch đến Lival. Hắn ta trở nên càng thêm cuồng loạn, dường như đã hoàn toàn quên mất thân phận trợ lý của mình, lớn tiếng gầm thét với Dorian.

"Mẹ kiếp mở mắt ra mà nhìn đi! Anh đang giết chính mình, anh đang giết tất cả chúng ta đấy! Ai thèm quan tâm tới một con cá có biết nói chuyện hay không chứ. Hắn là một con quái vật, là ác quỷ. Bây giờ anh hoàn toàn yêu hắn rồi phải không? Tôi nói cho anh biết, người đầu tiên chết chính là anh đó!"

"ĐM cậu đang nói cái đéo gì thế?" Dorian khó tin nhìn về phía hắn ta, sau cú sốc vừa rồi là sự tức giận khi bị xúc phạm.

Phát hiện tình hình không ổn, Owen đang lặng lẽ làm việc cũng đi tới, nói: "Lival, tôi khuyên anh tốt nhất nên câm miệng lại."

"Mày là đứa thứ hai, đồ đ*." Khóe miệng của Lival nhếch lên tạo thành một vòng cung kỳ dị, trông hắn ta như bị thần kinh, "Ngày nào cũng nhìn cấp trên và con quái vật kia tán tỉnh nhau chắc hẳn thỏa mãn d*c v*ng rình mò của mày lắm nhỉ. Ha ha, yên tâm đi, mày là người chết thứ hai, ngay sau tiến sĩ thân yêu của mày."

Owen cố gắng phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đỏ mặt, hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn ta.

Dorian cắn chặt răng hàm sau, anh thực sự có chút tức giận: "Đủ rồi, nếu như cậu còn dám nói mấy lời xằng bậy này nữa..."

Nhưng Lival không dừng lại, hắn ta nói nhanh hơn, nhìn chằm chằm Dorian và phun ra lời nguyền ác độc: "Anh sẽ bị hắn kéo vào trong nước. Đầu tiên hắn sẽ cắn đứt cái cổ nhỏ mảnh khảnh của anh, sau đó ăn sạch nội tạng của anh, cả bể nước đều nhuốm đầy máu của anh. Anh há to miệng muốn kêu cứu, mắt thì nhìn chằm chằm ra bên ngoài tấm kính, nhưng thực chất thân thể của anh đã bị xé rách thành hai nửa, đoạn ruột trôi lơ lửng trong nước nhanh chóng bị bầy cá chia nhau ăn..."

"Câm miệng lại!" Những mô tả quá chi tiết của hắn ta khiến bụng dạ của Dorian quặn thắt sôi trào.

"Tất nhiên trợ lý chân chó thân yêu của anh muốn giúp anh rồi. Đúng vậy, cậu ta đã nhấn nút báo động và tất cả các phím lệnh tấn công, nhưng vô dụng thôi. Ha ha ha, người cá kia đã tránh được những đòn công kích một cách dễ dàng. Hắn thoát ra khỏi bể nước, đập vỡ tấm kính của phòng giám sát. Và khi mày định chạy trốn, hắn đã dùng móng vuốt cắt đứt cổ mày từ phía sau. Phải, thật dễ dàng làm sao. Sau đó máu của mày phun lên cao. Mày nhìn thấy khoảng trần nhà kia không?

Ở ngay chỗ đó đó, máu của mày đã nhuộm đỏ cả chỗ ấy đấy..."

Lival hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn, nói năng điên cuồng đáng sợ. Đôi mắt trợn to lồi ra của hắn ta đỏ ngầu như bị một lớp tơ đỏ phủ kín. Hắn ta vung hai tay, nói lải nhải về chuyện tay chân của mình sẽ rải rác ở đâu, cuối cùng lại chỉ vào bể nước quan sát và lớn tiếng chửi rủa.

Mà lúc này người cá bị Lival tố cáo là "ác quỷ", đang lẳng lặng trôi nổi bên cạnh tấm kính, yên lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trong phòng, trông vừa ngờ ngệch vừa ngây thơ vô tội.

Ai giống "ác quỷ" hơn thì chỉ cần nhìn thoáng qua là rõ ngay.

Cuối cùng, Dorian buộc phải dùng vũ lực kéo Lival ra khỏi phòng nghiên cứu, làm vậy mới chấm dứt được trò hề của hắn ta.

"Cậu cần nghỉ ngơi, Lival." Dorian vỗ nhẹ vào hai má của Lival vài cái, muốn hắn ta khôi phục tỉnh táo thoát ra khỏi trạng thái điên loạn, "Tôi sẽ phê duyệt một đơn nghỉ phép vô thời hạn cho cậu. Bây giờ cậu đến phòng tư vấn tâm lý tìm phu nhân Aceso để kiểm tra xem, sau đó nghỉ ngơi đủ rồi lại trở về làm việc. Nghe rõ lời của tôi chưa?"

Lival đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, mở lớn miệng thở hổn hển. Hắn ta nhìn thẳng vào Dorian nhưng ánh mắt của hắn lại trống rỗng vô định, như thể hắn ta đã đánh mất chính mình, không có bất kỳ phản ứng nào với câu hỏi của Dorian.

Tuy nhiên, khi Dorian xoay người muốn quay lại phòng nghiên cứu, Lival đã tóm chặt lấy cánh tay của Dorian. Hắn ta nhìn anh với vẻ nghiêm túc và tuyệt vọng: "Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi đã nhìn thấy, tôi đã nhìn thấy tất cả!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!