Đến bữa tối, Lival ngồi một mình ở góc trong cùng của nhà ăn. Tâm trạng ngày hôm nay của hắn ta không được tốt cho lắm, vì vậy hắn đã chi thêm một khoản tiền gọi một ly whisky ở quầy rượu.
Lúc Lival uống được hơn nửa ly, người anh em tốt của hắn ta, Luke, đã phát hiện ra hắn và hào hứng đến gần, hỏi hắn cảm thấy thế nào khi làm việc trong tổ nghiên cứu người cá.
"đ*t mẹ xui xẻo chết đi được, đúng là như cứt!" Lival hung hăng chọc thìa vào đống kem dinh dưỡng.
"Ha ha ha..." Luke hả hê cười rộ lên, "Để tao đoán xem ai là sếp của mày nào? 'Lão ác ôn'' Gabriel?"
"Không, là Dorian." Lival chán nản nói.
Nụ cười của Luke lập tức biến mất: "Chờ đã, mày có chắc đó là Dorian không? Con trai riêng của giám đốc, Dorian?"
"Là nó." Lival ngửa đầu uống nốt chút rượu màu hổ phách cuối cùng trong ly.
"Thằng nhóc nhà mày may mắn vãi, đó là người đẹp hàng thật đấy." Bây giờ Luke có hơi ghen tị với Lival, "Khi tao đi bơi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nó. Ôi Chúa ơi, làn da của nó non mịn đến nỗi có thể véo ra nước được luôn á, còn mông nữa, mày nhìn thấy mông của nó chưa? Gợi cảm đéo chịu được."
"Công nhận." Lival nhớ lại chuyện đêm đó tại tiệc rượu bí mật, rượu bắt đầu điều khiển lý trí nhảy múa trong đầu hắn ta. Hắn ta nhếch miệng cười với Luke, trông vô cùng đắc ý, "Hơn nữa tao có thể nói cho mày biết, nó vẫn còn là trai trinh."
Luke mở to hai mắt khiếp sợ: "Hả? Chúng mày..."
"Thật đáng tiếc, bọn tao đã không làm đến bước đó. Bọn tao chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi tuyệt vời tại tiệc rượu thôi." Thực ra, tửu lượng của Lival rất tốt, hắn ta cũng không say đến mức nói mấy lời ngu xuẩn kia. Nhưng hôm nay hắn ta vừa bị Dorian mắng té tát, hắn cần một lối thoát để phát tiết cảm xúc, mà ý dâm Dorian chắc chắn là lối thoát tốt nhất.
Luke khinh bỉ nhìn hắn ta: "Ồ, mày bớt khoe khoang ở đây đi. Nếu thực sự như mày nói, vậy thì trải nghiệm công tác của mày phải trên cả tuyệt vời chứ. Tại sao còn ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu hả?"
"Mẹ nó, cũng bởi vì tao phân loại sai tài liệu, con đ* non kia mắng tao hơn mười phút, đ*t!" Lival bực tức, đè thấp giọng chửi rủa
"Ha ha ha..." Luke ôm bụng cười to, cố ý châm chọc hắn ta, "Lival chẳng lẽ mày đến tuổi rồi sao, chức năng cơ thể bắt đầu xảy ra vấn đề rồi à, cho nên mãi đến bây giờ mày vẫn chưa chinh phục người đẹp."
"Thằng chó, mày câm mẹ mồm vào!" Hai gò má của Lival đỏ bừng, không biết rốt cuộc là do rượu hay vì xấu hổ, "Người yêu cũ của tao cũng ở trong phòng nghiên cứu của nó, mày cũng biết đấy, tên Owen đó đó."
"Ầu, vậy thì tệ quá nhỉ." Luke nói không chút chân thành.
Lival hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên, vấn đề chủ yếu vẫn là do hướng nghiên cứu của bọn tao có chút bất đồng. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên từ khi tao trưởng thành đến nay mà bị mắng thê thảm như thế."
Sau khi nghe điều này, Luke lộ ra vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với Lival. Y mỉm cười say sưa như một con chó đực ngửi thấy mông của chó cái: "Trời ơi, thằng đó quả nhiên quá nóng bỏng, tao đã tưởng tượng ra được dáng vẻ khi nó vung roi da rồi này."
Trong đầu của Lival không khỏi hiện lên một vài hình ảnh hạn chế độ tuổi, quỷ tha ma bắt là hắn lại cực kỳ tán thành với lời nói của Luke.
Luke dùng ánh mắt hèn hạ nhìn Lival từ trên xuống dưới: "Tao thực sự không thể hiểu nổi mày luôn. Chúng ta đến đây chẳng qua chỉ là để kiếm sống mà thôi. Mày nhìn thực tế thời buổi tận thế hiện giờ đi, nơi này gần như chẳng khác nào một chốn thiên đường rồi, mày còn bất mãn cái gì nữa? Nếu là tao, tao sẽ ngoan ngoãn nghe lời người đẹp. Ban ngày nó sai tao làm gì thì tao làm ngay cái đấy, dù sao đến tối lên giường nó cũng sẽ nghe lời tao hết, khà khà khà..."
Chín giờ tối, Dorian vẫn ở trong phòng nghiên cứu, anh không ăn tối, cũng không đói bụng. Thay vì quay về phòng nghỉ để trải qua một đêm cô đơn và nhàm chán, anh lựa chọn ở lại với vật thí nghiệm của mình thêm một lúc nữa.
Trong bể nước quan sát, người cá đang thong thả bơi lội, vận động cơ thể để tiêu hóa bữa tối. Sức ăn của hắn thực sự đã giảm xuống. Trong khoảng thời gian hồi phục vết thương, sức ăn tối đa của hắn có thể đạt tới mười cân cá biển một lần, nhưng tối nay hắn chỉ ăn một con cá hố nhỏ nặng hai cân.
Dorian cũng lo lắng như bất kỳ chủ nhân nào phát hiện thú cưng nhà mình chán ănm sự khác biệt chính là vế sau còn có thể nhờ bác sĩ thú y giúp đỡ, mà Dorian chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trên thực tế, cho đến khi xảy ra sự việc này, Dorian vẫn rất tự hào rằng anh đã chăm người cá tốt vô cùng. Bởi vì theo số liệu hiện thị thì Silver đã tăng 18 kg trong vài tháng qua và thậm chí còn cao hơn 12 cm — chủ yếu là dài ra ở phần đuôi. Dorian không chắc chắn về hình thức phát triển của người cá, nhưng trong giới tự nhiên, việc tăng cân và chiều cao đại diện cho sự tăng trưởng về sức mạnh, đó chắc chắn là một điều tốt.
Nhưng bây giờ...
Dorian thở dài.
"Tít ——"
Đúng lúc này, cửa phòng nghiên cứu đột nhiên mở ra và có ai đó bước vào. Dorian nghi hoặc quay đầu lại thì nhìn thấy Lival, trên tay hắn ta còn mang theo hai tách trà đen.
"Chào buổi tối, tiến sĩ Dorian, tôi biết ngay là anh vẫn còn ở đây." Lival đi đến bên cạnh Dorian rồi đưa một tách trà đen tới cho anh.
Chắc là Lival vừa tắm xong, hắn ta không mặc áo blouse. Dorian còn ngửi thấy mùi hoa cúc trên người hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!