"Tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi vừa mới đến phòng thí nghiệm ngày đầu tiên, cho nên vẫn chưa biết rõ quy tắc. Tiến sĩ, anh có thể tha thứ cho tôi không? Tôi mời anh bữa tối."
Đến giờ ăn tối, trợ lý mới đuổi theo phía sau Dorian và lải nhải như ruồi nhặng, cho dù anh đã nói với hắn ta lần thứ n rằng không sao cả.
"Vậy cùng nhau ăn tối đi, đúng lúc tôi có vài điều muốn hỏi anh." Lival đưa ra lời mời một lần nữa. Khi đến cửa nhà ăn, hắn ta ân cần đi trước mở cửa cho Dorian.
Dorian lùi lại một bước, tránh luồng sáng hẹp lọt ra qua khe cửa, nhỏ giọng nói với Lival: "Cậu không cần phải làm tới bước này, cậu hiểu chứ. Trong phòng nghiên cứu, cậu là trợ lý của tôi, ngoài phòng nghiên cứu thì chúng ta là đồng nghiệp bình đẳng." Dorian cố tình nhấn mạnh hai chữ "đồng nghiệp".
"Được rồi, tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn nhanh chóng hòa nhập với hai người thôi." Lival buông tay nắm cửa của nhà ăn ra. Ấnh sáng màu cam ấm áp rực rỡ lập tức bị đèn trần xám trắng trên hành lang xua tan, giống như cảm xúc chán nản đột ngột bao trùm lấy Lival.
Khi Dorian vừa mới vào viện nghiên cứu, anh cũng từng có một khoảng thời gian quan tâm đến mối quan hệ giữa các cá nhân như thế này. Anh cảm thấy đồng cảm với hắn ta, và Lival cũng không làm gì sai hết.
Mặc dù tiệc rượu bí mật là một lần gặp đầu tồi tệ, nhưng bọn họ đều là những người tham gia tiệc rượu đó, không ai có tư cách chỉ trích đối phương. Nếu tất cả mọi người đều mặc định chuyện đêm đó không tồn tại, Dorian cũng nên điều chỉnh thái độ của mình với vị trợ lý mới này một cách hợp lý.
"Tôi hiểu ý của cậu, có lẽ cách cư xử trước đó của tôi hơi thiếu thân thiện nên đã khiến cậu hiểu lầm vài chỗ. Nhưng tôi hy vọng cậu biết rằng, tôi vẫn rất vui vẻ khi có trợ lý mới gia nhập phòng thí nghiệm." Dorian nói nghiêm túc, anh tin rằng sẽ không có trợ lý nào kém chuyên nghiệp hơn Rose. Anh nói chậm lại, đưa tay vỗ vỗ vai Lival, "Tôi xin lỗi, lúc mới gặp mặt lại không nói với cậu như vậy
-- anh bạn, hoan nghênh cậu gia nhập."
Tia lửa trong mắt Lival lại lần nữa sáng lên, hắn ta bắt đầu tiếp cận Dorian: "Còn bữa tối ..."
"Không!" Dorian lập tức cởi bỏ lớp ngụy trang dịu dàng của mình, anh đẩy cửa nhà ăn ra và quay đầu nói với Lival trước khi bước vào bên trong, "Tôi ghét xã giao, hơn nữa tôi còn có việc phải giải quyết sau bữa ăn."
Dorian nói "có việc" cũng không phải là một cái cớ. Vào buổi chiều, anh nhận được tin nhắn từ giáo sư Payson, nói rằng cô đã có một vài phát hiện về "tiếng hát" của Silver. Lúc ấy Dorian đang bận kiểm tra sức khỏe cho Silver, anh chỉ có thể hẹn lại thời gian gặp mặt vào sau bữa tối. Cho nên Dorian chỉ muốn giải quyết xong bữa tối càng sớm càng tốt rồi đi tìm Payson.
"Xin lỗi vì đã để cô phải tăng ca." Dorian mang cho Payson một tách trà đen từ nhà ăn để bày tỏ sự áy náy.
"Không sao, dù gì công việc của tôi cũng nhàn nhã hơn các cậu rất nhiều." Payson vui vẻ uống tách trà đen kia, "Được rồi, chúng ta không nhiều lời nữa, cậu xem cái này trước đi."
Payson đưa tới một bản báo cáo phân tích âm thanh của Silver, Dorian đọc nhanh qua một lượt và nắm bắt được điểm mấu chốt trong đó: "Sóng hạ âm?"
"Đúng vậy, tuy rằng con người không thể nghe thấy ngưỡng sóng âm như vậy, nhưng nó thực sự tồn tại trong tiếng kêu của người cá, hơn nữa còn chứa đựng một số thông tin đặc biệt." Biểu cảm của Payson trở nên có chút vi diệu, "Bây giờ tôi sẽ cho cậu xem một đoạn video. Đây là cảnh quay mà tôi ghi được vào một hôm tôi bất chợt nảy ra ý tưởng phát đoạn "bài hát của người cá" này cho một đàn cá nóc đốm trắng nghe."
Dorian khẽ gật đầu, anh ngồi bên cạnh Payson, kiên nhẫn xem một đoạn video dài khoảng mười phút.
Cảnh mở đầu là một đàn cá nóc đang thong thả bơi lội, lúc này biểu hiện của chúng vẫn bình thường, sau đó tiếng hát của Silver vang lên, đàn cá bắt đầu lo lắng bơi loạn xung quanh. Sau khi tăng tốc độ phát để tua nhanh, có thể thấy rất nhiều cá nóc trong video bắt đầu chìm xuống đáy bể quan sát, và rồi một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện...
Chúng sử dụng đuôi và vây bụng để bới lớp cát lắng đọng phía dưới. Chúng đào, đắp dựng, làm lớp cát trồi lên, chất thành những "sườn núi", thỉnh thoảng còn ngậm lấy những chiếc vỏ sò bỏ đi để mang về làm đồ trang trí... Sau đó, một hình tròn với hoa văn kỳ lạ xuất hiện ở dưới đáy bể nước. Ống kính quay lại được rõ ràng từng đường hoa văn tròn trịa giống như những biểu tượng mang tính tôn giáo.
Tiếp theo, Dorian không cần nhìn cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Đây là một chiếc tổ tình yêu được cá nóc đốm trắng đực cẩn thận làm ra để tìm phối ngẫu. Và chẳng bao lâu nữa chúng sẽ giao phối và sinh sản với cá nóc cái bị chiếc tổ xinh đẹp thu hút ở trung tâm của vòng tròn.
Nhưng vấn đề là cá nóc sinh sản từ tháng 2 đến tháng 5, mà bây giờ đang là cuối tháng 10.
Sau khi video kết thúc, Dorian không thể tin nổi quay sang nhìn Payson: "Chỉ vì tiếng hát của người cá?"
Payson gật đầu nói: "Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là vì tiếng hát của người cá. Ở đây tôi còn có rất nhiều video tương tự, hầu như mỗi lần phát lại tiếng hát của người cá, đều sẽ dẫn tới hành vi sinh sản bất thường của sinh vật biển, giống như k*ch th*ch bọn chúng đ*ng d*c sớm vậy. Thế nên tôi nghi ngờ đây có thể là bài hát tán tỉnh của người cá."
"Không thể nào!" Phủ nhận là phản ứng vô thức của Dorian. Cho dù nói theo một cách lý trí thì anh thậm chí hoàn toàn đồng ý với kết luận của Payson, nếu như Silver không hát bài hát này cho Dorian nghe trong phòng thí nghiệm.
Payson cũng không quá để ý tới thái độ của Dorian, cô nhún vai: "Đây chỉ là suy đoán hợp lý của tôi dựa trên chuyên môn cá nhân. Vật thí nghiệm của cậu có thể đã bước vào thời kỳ giao phối, tất nhiên cậu có thể lựa chọn tin hoặc không."
Làm thế nào mà một người cá lại có thể tán tỉnh loài người được chứ?
Dorian cảm thấy vô cùng hoang đường, khiến anh không khỏi nhớ tới vài trường hợp cá heo kết hôn với nhân loại. Nhưng anh vẫn cho rằng đó chỉ là trò bịp bợm của mấy trang tin bịa đặt, là do con người tự tiện gán danh xưng "tình yêu" vặn vẹo cho tình bạn thân thiết với cá heo.
Nhất định là có nhầm lẫn ở chỗ nào đấy.
Dorian nhanh chóng nghĩ đến một ít bằng chứng, giọng điệu của anh trở nên chắc chắn: "Anh ta chỉ hát bài hát này đúng một lần, chính là vào ngày tôi gửi file âm thanh đó. Về sau anh ta không còn phát ra tiếng kêu nào tương tự như vậy nữa, người cá không thể có thời kỳ giao phối ngắn đến thế được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!