Chương 30: (Vô Đề)

Dorian đã thu được một vài manh mối khủng khiếp từ phòng nghiên cứu của Payson, và rồi anh đã bị mắc kẹt trong cảm giác hỗn loạn và không có thực.

Mỗi một lần, mỗi một lần Dorian nhận được tin tức tiêu cực về người cá thông qua nhiều nguồn khác nhau, anh đều sẽ rơi vào trạng thái này. Anh ngỡ ngàng, lo lắng, bối rối không biết phải làm sao. Anh đang bước đi trên con đường địa ngục đầy chông gai và máu tươi mà mọi người thường nói, nhưng trên đường đi, anh lại gặt gái được hoa hồng và ánh mặt trời rực rỡ.

Cảm giác này thực sự quá kỳ lạ.

Tuy nhiên, Dorian đã nhanh chóng tiến hành phân tích trạng thái hiện giờ của bản thân.

Trước mắt, nguồn lo lắng lớn nhất của anh là sự khác biệt cực lớn giữa quá trình nghiên cứu người cá của anh với các nhóm nghiên cứu khác. Con người là động vật xã hội, khi ý tưởng và hành vi của một cá nhân không phù hợp với những người khác trong nhóm thì ắt sẽ cảm thấy áp lực. Nhưng điều này không có nghĩa là Dorian đã sai, anh tin chắc rằng phương hướng nghiên cứu người cá của anh hoàn toàn chính xác.

Vậy thì sự khác biệt trong kết quả chắc chắn đến từ các yếu tố khác.

Ví dụ như tính cách của đối tượng thí nghiệm là người cá, ví dụ như phương pháp và cách thức nghiên cứu.....

Dorian ngồi trong nhà ăn, nhai nuốt phần ăn dinh dưỡng nhân tạo một cách máy móc, ánh mắt trống rỗng của anh luôn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong lúc với tay lấy cốc trà đen, anh đã vô tình làm đổ cốc trà, chất lỏng màu nâu đổ hết ra ngoài khiến cho thực khách bên cạnh phải thốt lên.

"Tôi xin lỗi! Tôi sẽ lau sạch ngay đây!"

Trong khi Dorian đang hoảng loạn tìm kiếm khăn giấy, David ngồi đối diện đã giúp anh lau sạch vết nước trên bàn.

"Này người anh em, thả lỏng một chút đi, đừng căng thẳng như vậy."

Thực khách bên cạnh nhìn lướt qua Dorian với ánh mắt kỳ dị rồi bưng khay đồ ăn của mình rời đi.

Dorian nhìn chằm chằm vào bóng lưng vội vã rời đi của người nọ, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao anh ta lại nhìn tôi như vậy?"

"Cậu không biết sao?" David kinh ngạc nhướng mày nhìn anh, trên mặt lộ ra biểu cảm lo lắng xen lẫn trêu chọc, "Mọi người đều đang đoán xem khi nào thì cậu phát điên."

"Hả?"

"Từ khi cậu quyết định thả người cá ra khỏi bể nước, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu sẽ sống không nổi quá hai ngày. Sau đó cậu kiên trì hơn hai tháng, mọi người lại bắt đầu suy đoán khi nào cậu phát điên, hoặc thật ra cậu đã điên rồi. Không biết chừng một ngày nào đó cậu sẽ dùng nĩa đâm thủng cổ họng của mình."

David cẩn thận quan sát khuôn mặt của Dorian, cố gắng tìm ra dấu hiệu của rối loạn tâm thần từ những biểu cảm nhỏ nhất của anh.

"Trời ạ, đúng là nói năng bậy bạ. Chẳng lẽ ai nghiên cứu người cá cũng đều mắc vấn đề về tinh thần sao? Nhìn cậu và tôi đây này, chúng ta vô cùng bình thường mà đúng không?" Dorian cười khẩy phản bác lại.

David lắc đầu không tán thành, nói: "Tôi bình thường vì tôi đã rời khỏi tổ nghiên cứu người cá. Còn cậu, Dorian, trạng thái hiện giờ của cậu thực sự không được tính là..."

"Cái gì cơ? Đợi, đợi một chút." Dorian ngắt lời anh ta, "Cậu đã rút lui? Chuyện này xảy ra khi nào vậy? Sao cậu không nói với tôi?"

"Xem kìa! Tôi đã nói gì nào," Rốt cuộc, David cũng đã tìm thấy manh mối mà mình muốn. Anh ta kích động hẳn lên, "Tôi đã nói với cậu về chuyện này từ tháng trước rồi, nhưng cậu đã quên sạch hết. À không đúng, lúc đó cậu căn bản không chú ý đến những gì tôi đang nói, cậu ít nhất đã thành một người nửa điên rồi!"

"Này anh bạn, tại sao cậu luôn muốn áp cái từ này lên đầu tôi vậy? Đây chính là dáng vẻ khi tôi bận rộn, cũng không phải là cậu chưa từng nhìn thấy trạng thái hồi trước của tôi khi phát hiện ra mực Titan. Bây giờ tôi vẫn ăn được ngủ được, không hề cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào. Tôi không ăn nói khùng điên trong phòng họp, cũng không khiêu khích người qua đường trong nhà ăn.

Tôi chỉ đơn giản làm đổ một cốc trà đen mà thôi, đừng nhìn tôi với ánh mắt chết tiệt đó nữa!"

"Bởi vì tôi đã đi ra khỏi cái nơi quỷ quái đấy!" David bất lực gầm lên những lời này. Anh ta cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, xác định không có ai chú ý đến bọn họ, "Dorian, cậu nói đúng, tất cả chúng ta đều nên tránh xa sinh vật kia một chút. Cho nên tôi đã rút khỏi dự án, tôi không thể chết ở trước mặt mẹ tôi được."

Dorian cũng hạ thấp giọng nói của mình: "Đừng chơi trò đoán đố với tôi, David. Nếu cậu thực sự lo lắng cho sự an toàn của tôi thì hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng nghiên cứu của cậu. Tôi không hiểu, người cá của tôi là ngoan ngoãn như một con cá cảnh vậy."

"Là giả đấy, ngụy trang đấy! Có mấy lần tôi suýt chút nữa..." David đột nhiên ngừng nói, dường như anh ta đã nhớ tới ký ức tồi tệ gì đó, sắc mặt tái nhợt như một hồn ma. Rất lâu sau anh ta mới thở ra một hơi, "Tôi không thể nói quá nhiều. Nhưng tôi đoán cậu nhất định không chú ý tới việc điều động nhân sự gần đây. Phần lớn các giáo sư ban đầu tiếp nhận nghiên cứu số người cá còn sống đều đã bị thay thế vì đủ loại nguyên nhân, và trợ lý của bọn họ cũng bị đổi mấy lượt.

Tôi không biết tại sao cậu không bị ảnh hưởng, hoặc thực ra cậu đã bị ảnh hưởng rồi, chỉ là cậu chưa phát hiện ra thôi. Dorian, cậu thật sự không cảm thấy cậu quá say mê người cá sao?"

"Tôi không nghĩ vậy." Dorian hướng tầm mắt về phía sau David, "Nếu cậu cảm thấy tôi có vấn đề thì cậu nên quay đầu lại và nhìn người đó đi."

Trong khoảnh khắc Kayden đẩy cửa bước vào, không chỉ Dorian mà gần như tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn gã với ánh mắt khó hiểu.

Thoạt nhìn, Dorian thậm chí không thể nhận ra gã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!